Thursday, February 1, 2018

Cuộc Chia Tay


Tuyết Vân


Khi cái tin đưa ra tôi phải chuyển về làm việc ở một đơn vị khác ai cũng ngạc nhiên và thương hại cho tôi. Mấy tháng nay hãng tôi có sự thay đổi từ cấp lãnh đạo trên. Những nhân viên dưới như chúng tôi cũng bị ảnh hưởng theo. Xếp trên của xếp tôi nói, công việc tôi sẽ giúp cho bộ phận bên văn phòng mới chạy tốt hơn. Đành chịu thôi. Trời kêu ai nấy dạ.

Tôi làm ở campus này đã hai chục năm. Hai năm nữa thì về hưu. Tôi than thầm, trời ơi, chỉ còn hai năm nữa mà cũng không được yên thân. Tôi bắt đầu dọn dẹp lại những giấy tờ và tài liệu sách vở cũng như copy những documents cần thiết cho công việc của mình. Bắt đầu phải lo kiếm những thùng không để bỏ đồ vào. Tôi phải chuyển qua đó trong vòng hai tuần.



Phải bỏ văn phòng này tôi tiếc lắm. Mỗi lần có ai nghe tôi làm việc ở đây họ đều hít hà, ơi, chị làm ở đó sướng lắm ha. Ở đây, tôi có một văn phòng riêng, bãi đậu xe là tầng hầm dưới đất. Đậu xe vào, lên thang máy thì tới thẳng văn phòng. Hai chục năm nay tôi chẳng hề biết nắng mưa, đội mũ che dù là gì. Và còn hơn thế nữa, campus này có phòng tập thể dục cho tất cả các nhân viên làm việc ở đây. Vậy mà bây giờ phải bỏ hết tất cả lại.

Lily, cô bạn đồng nghiệp nhỏ hơn tôi đến hai mươi tuổi, ứa nước mắt. Chị đi em buồn quá. Ở đây có chị em tâm sự cho vui. Tôi hiểu cô. Campus tôi không có mấy người Việt mình làm, gặp được một người đồng hương thì mừng lắm. Anh Thành, bên bộ phận ấn loát, gửi cho tôi hai câu thơ:

Đưa người ta không đưa sang sông
Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng…

Cách đây gần bốn mươi năm, tôi cũng có một người bạn đọc cho tôi hai câu thơ này khi đưa tôi từ bến xe Quảng Ngãi để về quê ra đi. Lòng tôi bùi ngùi. Chẳng đã gần bốn mươi năm rồi sao. Đó là một thời gian sóng gió mà hình như trong lòng ai cũng có một vết thương. Tôi nhớ là tôi đã rất sợ sự thay đổi. Trong một năm rưỡi ở trại tị nạn, mỗi lần nhìn từng gia đình ra đi định cư là mỗi lần có sự nao nao. Sống ở Indiana một thời gian rồi lại phải chia tay nữa. Chị tôi và tôi đã khóc nức nở. Khi tôi ở Cali, chúng tôi ở trong một chung cư nhỏ và bắt đầu xây dựng tình cảm láng giềng với những căn hộ khác. Nhưng rồi lại phải một lần nữa bỏ đi sau khi mua được căn nhà đầu tiên. Tôi nhớ ba tôi cũng rất buồn khi phải xa những người bạn mới của ông. Dọn ra rồi, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn trở lại thăm các gia đình đồng hương trong khu chung cư nầy.


Người ta nói lịch sử sẽ lập lại thì đây quả là lịch sử đã lập lại với tôi. Cái buồn nao nao chỉ để ứa chút nước mắt nhưng rất não lòng. Thà mình khóc được to, được hả hê có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Tôi bắt đầu ngày mới ở đơn vị mới trong bầu trời xám xịt của cơn mưa đầu mùa. Người ta đã báo trước tôi cô xếp mới này nổi tiếng khó tính, ngang tàng, và theo dõi nhân viên từng chút một. Khi nhìn cô, tôi nghĩ ngay tới con gà cồ đá em tôi nuôi khi còn ở quê. Tiếng đồn đi xa và tiếng đồn rất đúng. Nếu hai mươi năm qua tôi đã làm việc rất thoải mái thì hai tháng vừa qua là định luật cân bằng mà tôi phải cầm lấy.

Tối về nhà lòng tôi thật không vui. Giấc ngủ cũng không thấy ngon. Tôi dỗ dành mình, thôi chịu khó đi, chỉ hai năm thôi mà. Cứ nghĩ rằng mình đang tập đi tu, tập nhịn, tập bình tĩnh, tập bỏ qua hết ngoài tai cho tâm hồn được bình yên. Nếu qua được hai năm này thì tôi quả là có đi tu thật đó. Nhưng nói thì dễ chứ đâu phải nói là làm được. Mỗi ngày đi làm về lòng tôi nặng trĩu hơn. Mỗi sáng thức dậy chẳng thấy hào hứng gì để trở lại công việc.

Tôi có một gia đình nhỏ gánh vác, một bà mẹ già phải chăm sóc, bờ vai là chỗ dựa cho chị tôi, tôi không thể để cô chen vào gia đình tôi được. Và tôi bắt đầu thay đổi bởi vì với cô, cô không có lý do gì để thay đổi, nhưng tôi thì có. Tôi bắt đầu nhìn cô khác hơn, không thấy cô giống con gà cồ đá nữa nhưng lại rất giống một người đàn bà mạnh mẽ, giỏi giang, gánh vác hết công việc cho gia đình nhà chồng. Tôi nhìn thấy cái quan tâm của cô khi cô không hiểu hết công việc đã xảy ra như thế nào. Và tôi đã giải thích cho cô cặn kẽ, muốn cô biết rằng tôi sẽ làm việc không phải chỉ với cô nhưng mà là cho cô. Vậy đó, cái chiêu bài đơn giản này đang từ từ có sự ảnh hưởng tốt. Cô xếp khó tánh đang bắt đầu dịu lại. Vẫn còn ngày nắng ngày mưa chứ không phải thay đổi qua đêm đâu, nhưng ít nhất có sự thay đổi dễ chịu hơn. Đường tu của tôi còn dài lắm, tôi biết. Tôi phải dặn lòng mỗi ngày, chỉ cần làm sao cho ngày hôm nay vui hơn ngày hôm qua là mừng rồi.

Lily và anh Thành email hỏi thăm tôi và hẹn ra ăn trưa. Nhớ quá những bữa ăn trưa chung với anh em. Có cuộc chia tay nào mà không tránh khỏi bùi ngùi. Nhưng chắc đó là cơ hội để mình biết trân trọng được những tình cảm đã đến. Và còn hơn thế nữa, phải biết mở lòng cho những điều sắp tới. Như cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết "Dù đến rồi đi, tôi cũng xin tạ ơn người …”. Thảm cỏ bên kia có thể không giống như thảm cỏ bên này nhưng chắc nó vẫn có màu xanh riêng của chúng…

Đường tu của tôi còn dài lắm.

Tuyết Vân

________________________________

No comments:

Post a Comment