Monday, December 15, 2025

Duyên phận sâu sắc giữa cha mẹ và con cái

,

Bài viết này đã khiến tôi phải rơi nước mắt, khi nhìn lại thực tế đời mình, với bậc sinh thành và cả với con cái mình. Đây là bài viết dành cho tất cả các bậc cha mẹ trên thế gian. Xin được chia sẻ cùng các bạn.(PTAN)

*****

Duyên phận sâu sắc nhất đời người là giữa cha mẹ và con cái. Khoảng cách xa nhất cũng là giữa cha mẹ và con cái. Lúc nhỏ nó quấn quýt lấy bạn đi đâu cũng theo đó chỉ muốn treo mình lên người bạn. Lớn lên, nó bận rộn với cuộc sống riêng. Lười biến gọi điện thoại, về nhà cứ như khách đến chơi . Bạn tưởng rằng có thể ở bên nó cả đời, nhưng thực ra bạn chỉ là người đi cùng nó một đoạn đường. Thế giới của nó ngày càng rộng lớn, thế giới của bạn ngày càng thu hẹp. Cuối cùng chỉ còn lại con đường trước cổng nhà tiễn đưa bóng nó lần này đến lần khác rời đi.

Đừng mong con cái sẽ mãi quây quần bên bạn, chúng có cuộc sống riêng phải lo? Bạn nuôi nó thuở nhỏ chưa chắc nó đã có thể phụng dưỡng bạn lúc về già. Không phải vì không hiếu thảo mà vì cuộc sống đã buộc nó không thể lo xuể. Bạn không nỡ buông tay, nó lại chê bạn lôi thôi. Bạn quản quá nhiều nó lại chê bạn phiền phức. Đến lúc về già mới hiểu cái gọi là cha mẹ và con cái chỉ là nhìn bóng lưng của chúng ngày càng xa dần, còn bạn thì đứng nguyên tại chỗ, ngay cả gọi một tiếng cũng không dám.

Lo lắng cả nửa đời người , chi bằng học cách buông tay. Tuổi trẻ lo cho con là trách nhiệm về già vẫn nhúng tay vào mọi việc, đó là hồ đồ. Nó tìm việc, yêu đương, mua nhà, kết hôn, bạn còn sốt ruột hơn cả nó, nhưng ý kiến của bạn chưa chắc nó đã nghe. Bạn luôn cảm thấy nó chưa hiểu chuyện. Nhưng những vấp ngã mà nó trải qua đó mới là cuộc đời của nó. Con cháu tự có phúc của con cháu, con đường bạn trải sẵn cho nó chưa chắc nó đã muốn đi, cái hố bạn tránh cho nó, có lẽ nó lại cứ muốn nhảy vào. Đời người, những con đường vòng phải đi một bước cũng không thiếu được. Cha mẹ dù giỏi giang đến đâu cũng không thể thay con trưởng thành sau 50 tuổi. Đừng lấy cớ vì muốn tốt cho con để trói buộc con cái. Tình yêu của bạn là thật, nhưng tự do của nó cũng là thật. Có lúc không quản chính là cái quản tốt nhất, không giúp chính là giúp đỡ tốt nhất khi nó cần.

Bạn hãy chia tay khi nó không cần bạn. Hãy lùi lại một chút. Trí tuệ lớn nhất của cha mẹ không phải là làm được bao nhiêu việc mà là biết kìm lòng không làm. Tiễn đưa là lẽ thường, cô đơn là nơi chốn quay về ,già phải tập quen với ngôi nhà trống vắng. Ngày xưa chê nó ồn ào nay lại mong nó về nhà. Ngày xưa chê nó kén ăn, nay muốn nấu cho nó một bữa cơm cũng không có cơ hội. Con cái lớn lên giống như chim bay đi, tổ ấm áp cũng không giữ được đôi cánh khao khát bầu trời.

Bạn dặn dò thường xuyên về nhà thăm bố mẹ nhé. Nó vâng dạ thật nhanh, nhưng khi bận rộn ngay cả một cuộc điện thoại cũng quên gọi. Không phải vì không hiếu thảo mà vì trong thế giới của người trưởng thành không có hai chữ dễ dàng.

Duyên phận giữa cha mẹ và con cái suy cho cùng là một quá trình tu hành ngày càng xa dần. Điều bạn có thể làm lại khi còn có thể nhìn thấy, hãy nhìn thêm một chút. Khi còn có thể nói chuyện hãy bớt cằn nhằn vài câu. Nuôi nó lớn, tiển nó đi xa, rồi lặng lẽ sống tốt những ngày tháng của riêng mình, đừng oán trách, đừng dây dưa. Có những con đường chỉ có thể một mình đi, có những ải chỉ có thể một mình qua. Tình yêu của cha mẹ là buông tay, sự hiếu thảo của con cái là lòng thanh thản.

Hãy nhớ rằng kiếp này làm cha mẹ chính là học cách tiển đưa. Từ việc bế ẵm trong lòng đến dắt tay đi từ việc đưa đến cổng trường đến đưa ra bến xe, cuối cùng ngay cả bến xe cũng không cần bạn đưa nữa. Cuộc đời của cha mẹ chính là già đi. Trong những lần tiễn đưa cái mãi mãi mà bạn tưởng chẳng qua chỉ là sự đồng hành ngắn ngủi, cái không thể rời xa và bạn nghĩ suy cho cùng cũng sẽ trở thành không cần níu kéo người đến tuổi già. 

Cách sống thấu suốt nhất là thừa nhận rằng con cái không thuộc về mình. Nó chỉ mượn bạn để đến thế giới này, mượn vai bạn để nhìn thấy phong cảnh cao hơn rồi không ngoảnh đầu lại đi chinh phục Trái Đất của riêng nó. Thứ bạn có thể cho chỉ là lời chúc phúc và bóng lưng. Vì vậy đừng dây dừa, đừng đau lòng. Mối quan hệ cha mẹ và con cái. Không oán trách nhau đã là kết cục tốt đẹp nhất.


____________________________

Sunday, December 14, 2025

Bánh mì với ký ức tuổi thơ tôi

 Nguyễn Tuấn Khoa

Mặc dù tuổi đã xế chiều, nhưng sao tôi không từ bỏ được thú vui ăn hàng như hồi còn trẻ. Những món ăn và những hàng quán nào gắn liền với tuổi thơ của tôi lại càng có thêm sức hút kỳ lạ.

Sài Gòn các món ăn đường phố rất hấp dẫn. Bò bía, gỏi cuốn, bánh xèo, bột chiên, gỏi đu đủ khô bò, cơm tấm… món nào cũng ngon, nhưng thứ tôi khoái nhất vẫn là bánh mì. Ở nơi nào có đồn là bánh mì ngon tôi đều tới và ăn ngay tại chỗ để đánh giá, nhờ đó trong sổ tay tôi có địa chỉ bánh mì ngon ở tất cả những nơi tôi đã đi qua.

Sau mấy chục năm ăn bánh mì, tôi chọn ra hai xe bánh mì tôi thấy hợp gu nhất là bánh mì Bảy Hổ ở đường Huỳnh Khương Ninh và bánh mì Bé Bự ở bên hông chợ Tân Định. Trong hai tiệm bánh trên thì tôi thường ăn Bảy Hổ hơn, vì miếng thịt ở đây thơm đặc biệt, bánh giòn, pâté có mùi vị như pâté của tiệm Brodard.

Ăn bánh mì nên ăn ngay khi bánh còn giòn, vì vậy bạn nên mua ở xe bánh có lò nướng. Nếu bạn không ăn ngay vì đem đi xa, thì nên yêu cầu dùng xì dầu hay muối tiêu thay vì nước sốt vì sẽ làm mềm bánh. Yếu tố khác quyết định bánh mì ngon là thịt phải vừa mỡ vừa nạc. Đồ chua tưởng chừng là phụ, nhưng ông Bảy Hổ nói với tôi đó là yếu tố quyết định thắng và là bí quyết của Bảy Hổ. Ngò với hành lá xé nhỏ và ớt cay thơm tạo nên hương vị đường phố và là chất xơ để cân bằng với thịt mỡ.

Tôi để ý những người bán bánh mì còn có những thủ thuật tinh tế, để làm cho khách hàng khi cắn miếng đầu tiên muốn “cạp” miếng lớn tiếp, rồi khi ăn xong miếng cuối cùng vẫn còn muốn ăn nữa. Bạn chú ý đi sẽ thấy họ dồn mọi thứ ngon như bơ, mayonnaise, nhiều thịt, pâté… ở hai đầu ổ bánh. Tôi có thói quen cắn ngay miếng bánh sau khi trả tiền rồi kiếm quán café bình dân quen thuộc với ly café sữa nóng, để thấy ổ bánh mì ngon không chỉ ở hai đầu bánh.

Bánh mì và café sữa là một cặp bài trùng, cũng giống như phở với rau húng và ngò gai hay hột vịt lộn với rau răm vậy.

Ngồi ăn bánh, nhìn dòng xe cộ qua lại tôi thường nhớ về những xe bánh mì trong ký ức của tuổi thơ tôi mà không sao quên được. Một số đã biến mất, một số cũng còn đó nhưng tôi không dám trở lại một lần nữa, vì sợ làm tan vỡ ký ức đẹp. Thật vậy, người chủ thế hệ con cháu không còn giữ giá trị truyền thống của ông cha mình.

Ở góc đường Cao Thắng- Phan Thanh Giản có xe bánh mì Ba Lẹ, họ tiếp tục bán vài năm sau biến cố 1975. Những năm đầu 80, ngày nào đi học về ngang qua đây tôi chỉ liếc nhìn thèm thuồng rồi tự hỏi không biết nó có còn ngon không. Bây giờ Ba Lẹ không còn nữa.

Cũng trên đường Cao Thắng có bánh mì Hòa Mã số nhà 53 danh tiếng, ngon vô địch. Tôi thấy nét văn hóa của người chủ Bắc Kỳ di cư qua cách bài trí của quán, qua hương vị của bánh và tách café thơm bốc khói. Bánh mì được phục vụ theo hai cách: đồ nguội và đồ chua dồn vào ổ, hay bày riêng trên khay để ăn tại chỗ. Bây giờ bánh mì ở đây không còn ngon như bánh mì Hòa Mã 2 đồng Ngô Đình Diệm nữa.

Hồi ra Hà Nội, tôi tình cờ ghé tiệm bánh mì Nguyên Sinh. Bánh mì ở đây ngon và giống hệt bánh mì Hòa Mã ngày xưa từ hương vị cho đến cách trình bày. Café dù pha sẵn nhưng rất ngon. Tiệm này ở góc đường Lý Quốc Sư và Chân Cầm, gần Nhà Thờ Lớn Hà Nội.

Tiếp tục với đường Cao Thắng, đối diện với rạp Văn Hoa mà ngày xưa là rạp cinéma Việt Long có xe bánh mì ngon ơi là ngon. Hương vị bây giờ không khác gì trước kia. Hồi trước Covid tôi ghé ăn và được biết ông chủ xe đã chết do tai nạn giao thông vài năm trước đó. Người con trai tuổi Tuất giống cha y đúc, nối tiếp nghề cha. Năm rồi ghé ăn, được biết anh này bị tiểu đường nặng và sắp đoàn tụ với cha mình. Bánh vì vậy không có dấu ấn của anh, và chắc nó sẽ mất lần theo chân những người muôn năm cũ.

Nhưng có một bàn bánh mì lại in sâu đậm nhất trong ký ức tuổi thơ tôi, đó là bàn bánh mì thịt ở trước cổng hồ bơi Nguyễn Bỉnh Khiêm. Nó là cái bàn chứ không phải xe bánh mì truyền thống. Chỗ này bán bánh mì thịt bằm tẩm gia vị, xiên trên cây đũa tre rồi nướng trên than hồng. Bánh chỉ có thịt nướng, đồ chua và tương ớt. Chưa vượt qua nổi yêu cầu vệ sinh tối thiểu, nhưng sao bàn bánh mì thịt này lại đông khách? Tụi nhỏ sau khi bơi xong, đói bụng, đâu có chọn lựa nào hấp dẫn hơn?

Hồi đó mỗi khi thầy cô nghỉ dạy bất chợt, lớp 6/5 trường Võ Trường Toản tụi tôi ra đây bơi rồi ra ăn để ủng hộ cho quán thằng bạn. Đúng rồi, bàn bánh mì này là của chị thằng Nguyễn Hoàng Hùng. Có lần bơi xong, lớp tôi xúm lại mua, mỗi đứa một ổ. Đứng quanh bàn bánh mì, một lũ mặt mũi, tóc tai tèm lem tương và ớt, nâu và đỏ, trông thật hồn nhiên và buồn cười.

Tôi không có tiền nên đứng chơi vơi một mình. Chị của nó thấy tội nên làm cho tôi nửa ổ rồi nói: “Ăn đi cưng, ổ này nhỏ nhưng có thêm bơ, tụi nó không có”. Trời ơi, chỉ nửa ổ thôi nhưng đó là ổ bánh mì ngon nhất trong cuộc đời của tôi. Nó đã theo tôi hơn nửa thế kỷ cho đến khi ngồi gõ những dòng chữ này. Tôi cam đoan nó ngon hơn bánh mì Quyên, Hòa Mã, Bảy Hổ.

Nghe nói đang có lễ hội bánh mì ở công viên Lê Văn Tám, ước tính thu hút 150 ngàn du khách. Tôi sẽ đến chụp hình rồi nếm thử để thỏa mãn hiếu kỳ. Tôi biết chắc 150 gian hàng bánh mì ở đây không thể ngon hơn các xe bánh mì đã hằn sâu trong ký ức tuổi thơ tôi.

Nguyễn Tuấn Khoa - SGN

______________________________

Saturday, December 13, 2025

Ông bà chăm cháu là quý nhưng...

Theo Gia Đình Việt Nam


Chăm cháu là niềm vui, là sự gắn kết vô giá trong mỗi gia đình Việt. Nhưng nếu kéo dài quá lâu, việc này đôi khi khiến ông bà kiệt sức, con cái lệ thuộc, còn tình cảm gia đình vô tình bị thử thách.

Chăm sóc cháu nhỏ vốn là một việc ấm lòng, vừa mang lại tiếng cười, vừa giúp ông bà cảm nhận rõ rệt vòng quay của sự tiếp nối. Thế nhưng, bất kỳ việc gì kéo dài quá mức cũng dễ trở thành gánh nặng. Nhiều ông bà dù thương cháu hết mực nhưng trong lòng lại trăn trở: khi nào mình nên buông tay? Khi nào nên nhường lại vai trò chủ đạo cho bố mẹ cháu? 

TỶ PHÚ "KEO KIỆT NHẤT THUNG LŨNG SILICON" SỐNG THẾ NÀO?

 


David Cheriton, một trong những nhà đầu tư viết tấm séc đầu tiên cho Google, với khối tài sản ước tính hơn 20 tỷ USD, có lối sống tiết kiệm đến mức cực đoan.

David Cheriton, giáo sư khoa học máy tính tại Đại học Stanford, là một trong những nhà đầu tư đầu tiên vào Google và trở thành tỷ phú với khối tài sản ước tính hơn 20 tỷ USD (theo số liệu của Forbes năm 2023). Tuy nhiên, trái ngược với hình ảnh thường thấy về giới siêu giàu, Cheriton nổi tiếng với lối sống tiết kiệm đến mức cực đoan, thường được truyền thông gọi là “tỷ phú keo kiệt nhất Thung lũng Silicon".

Friday, December 12, 2025

Kahlil Gibran: Những đứa con / Children

Kahlil Gibran (1883-1931)

Bài thơ nói về mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Con cái không thuộc về cha mẹ mà là con của sự sống. Cha mẹ có thể nuôi dạy con nhưng không thể chi phối suy nghĩ của chúng. Cha mẹ chỉ là cánh cung giúp con bay xa hơn..


“Con cái không phải là con của các bạn.
Chúng là con trai và con gái của Sự sống, mong mỏi cho chính nó.

Thursday, December 11, 2025

Là Người Mẹ, Là Anh Hùng Hay Là Kẻ Giết Người?

Con gái bảy tuổi của cô đã bị cưỡng hiếp và sát hại. Khi kẻ giết người cười nhạo tại tòa, cô ta rút súng ra và bắn bảy phát. Đây là Marianne Bachmeier.

Wednesday, December 10, 2025

Mùa Giáng Sinh Cuối Cùng

 
*Hình minh họa, lấy từ internet.

Tối qua, lang thang trên trang “Đà Nẵng – Xứ Quảng xưa”, trong một bài viết về ẩm thực ngày Tết, tôi đọc được một comment nhắc đến món bánh tráng đập dập cuốn thịt heo ba chỉ chấm mắm nêm kiểu Quảng Nam. Món ăn ấy bỗng gợi nhớ đến kỷ niệm với cậu tôi cách đây 45 năm, người đã dẫn tôi đi ăn bữa giã từ trước khi rời quê nhà. Câu chuyện tôi có ghi lại trong một bài viết về Giáng sinh cách đây khá lâu. Thật lạ, đôi khi chỉ một món ăn giản dị, một món ăn mang tính địa phương, có chút “dung dị quê mùa” lại khiến cả “một trời quê hương” ùa về trong tâm trí.