Monday, June 23, 2025

Chúng Ta Chỉ Có Thể Cùng Nhau Đi Một Đoạn Đường

.

Tất cả những gì có mặt trong cuộc đời này, từ con người, mối quan hệ, đến tài sản, danh vọng… đều khởi lên từ nhân duyên. Không có gì tự nhiên mà đến. Cũng không có gì mãi mãi thuộc về ta.

Việc ta gặp một người, yêu quý hay ghét bỏ họ, tất cả đều là quả của những nhân duyên đã tạo trong nhiều kiếp sống trước. 

Có người vừa gặp đã thấy thân thương, như đã từng gắn bó sâu sắc đâu đó trong quá khứ. Có người vừa nhìn đã khó chịu, bực bội, đó không phải vì họ xấu, mà bởi ta và họ từng oán kết sâu dày trong quá khứ.

Mỗi đứa con, mỗi người bạn đời, mỗi người thân… chỉ là người lữ khách có duyên ghé qua đời ta. Họ đến, rồi họ đi. Họ đến khi duyên khởi. Và sẽ rời đi khi duyên tan.

Chúng ta thường khổ vì lầm tưởng rằng: “Cái gì đến với mình thì là của mình.”

Thật ra không phải vậy.

Người con ngoan ngoãn, tài giỏi, đột nhiên rời cõi đời sớm… không phải là oan nghiệt, mà có thể là họ chỉ ghé ngang cõi người một đoạn, để trả một chút duyên, rồi tiếp tục hành trình theo phước nghiệp cao hơn.

Như một số tiền chuyển nhầm vào tài khoản, ta vui mừng, nghĩ là tài sản của mình. Nhưng đến khi ngân hàng xin lại, ta buồn bã, than trách. 

Nhưng đó chưa bao giờ là của ta cả. Chỉ là một duyên tạm.

Người con ấy, người bạn ấy, người thân ấy… cũng thế.

Sự thật là: Chúng ta chỉ có thể đồng hành cùng người khác một đoạn đường.

– Cha mẹ chỉ đi với ta đến một khúc tuổi thơ, rồi rời đi trước.

– Con cái chỉ gắn bó một giai đoạn, rồi có cuộc đời riêng.

– Người bạn đời cũng đến rồi đi, theo cách đời sống sắp đặt.

– Bạn bè, người thân, ai rồi cũng có lúc không còn bên nhau nữa.

Vậy nên, hãy trân quý từng khoảnh khắc hiện tại, khi duyên còn. Hãy yêu thương đúng cách, không dính mắc. Biết rằng: Gặp nhau là duyên. Ở bên nhau là nợ. Hết duyên, hết nợ, ai rồi cũng phải đi.

* Tập buông để nhẹ lòng.

Đừng khư khư giữ lấy những thứ vốn không thuộc về mình mãi mãi.

Tất cả tài sản, người thân, địa vị, tình cảm… đều chỉ là duyên trần, có thì quý, hết thì buông.

Nếu không buông, thì khi duyên tan, ta sẽ khổ. Nếu biết buông, thì ngay cả khi chia ly, ta vẫn mỉm cười.

Hãy nhìn đời bằng con mắt nhân duyên, để:

– Không quá đau khi mất mát.

– Không quá chấp khi được trao.

– Và không quá khổ khi phải chia xa.

Ai đi qua đời ta, xin cảm ơn họ.

Ai rời khỏi đời ta, xin chúc họ bình yên.

Vì tất cả chỉ có thể cùng đi với nhau một đoạn đường.

Nguyện cho tất cả ai hữu duyên đọc được bài này, biết trân trọng những gì đang có, biết buông bỏ những gì đã qua, và sống nhẹ nhàng, thảnh thơi giữa cõi đời vô thường.

https://www.facebook.com/share/p/1BnK2knbnt/?mibextid=wwXIfr

___________________________

Sunday, June 22, 2025

Bên Đời Quạnh Hiu - Món Quà Của Bạn

Phạm Lê Huy

Năm ấy, như bao triệu người khác, bất đắc dĩ bạn bè chúng tôi phải chia tay rồi mất nhau chóng vánh trong cơn hỗn loạn của thời cuộc. Cuộc chia tay tan tác quá nhanh... Thật đau lòng xé ruột...

Năm 2004 - bất ngờ tôi nhận được cú phone lạ hoắc gọi tới... Sau vài giây thẫn thờ... chúng tôi mau chóng nhận ra nhau trong niềm vui vỡ òa.

Khoảng 30 năm rồi biệt tăm biệt tích nhau... Bạn kể : “Qua bạn bè từ quê nhà, tớ mới biết ‘Cụ’... vẫn còn. Tớ mừng lắm, nên gọi liền cho ‘Cụ’ đây...”.

Chừng mươi ngày sau, từ thành phố Portland / tiểu bang Oregon bạn ấy gởi tặng tôi tập Thơ Và Tùy Bút BÊN BỜ QUẠNH HIU với bút danh Phôi Pha. À... thì ra bạn tôi là Nhà Văn đấy. Thật vui biết bao !

Qua tìm hiểu, mới biết bạn tôi cũng có tham gia góp bài trên vài diễn đàn.

Lần giở từng trang từng trang, tôi bắt gặp bài thơ Giấc Yên Nhung Hoa Chưa Nở, Nụ Tàn.

Bài thơ khá dài, bạn thầm viết cho tôi vì nghe tin “tôi đã đi xa”.

“... bạn bè đã dọn cho mày một chỗ ở khang trang

bên triền đồi thoai thoải

buổi sáng mày có thể nằm xem mặt trời mọc nhô cao qua ngọn núi

chiều về, mày có thể ngắm...

cảnh mờ nhạt âm u của núi rừng dần khuất về đêm...

và đêm về... tao không biết nói sao... hẳn mày hiểu rõ hơn tao...

nhà mày giờ này chắc cỏ cao hơn mái

lấp cả lối ra vào

thôi cũng đành... ”


Tôi cảm động lắm. Cảm ơn bạn thật nhiều.


Phạm Lê Huy

(Los Angeles, 21/6/2025 - Một Chiều Nhớ Bạn)







Tản mạn tháng Sáu.

Trương Hữu / Hien Yuken 


Hiền-Trương
Tháng Sáu luôn khiến lòng người rạo rực, bởi nó là cột mốc giữa chừng của một năm. Mà bất cứ điều gì nằm ở "khoảng giữa" ấy thường là lúc đẹp nhất, tròn đầy nhất. Thời tiết, hoa trái, mùa màng, và cả đời người, tất cả đều như đạt đến độ chín trong tháng Sáu. Đó là đỉnh cao của thời gian. Rồi sau đó, mọi thứ sẽ chậm rãi chuyển mình, bước sang tháng Bảy là bắt đầu một quỹ đạo khác, một hành trình khác, như nắng xế chiều dần tắt phía cuối ngày.
Những cơn mưa tháng Sáu luôn mang lại cảm giác đặc biệt, dù ở bất cứ nơi đâu. Dù là xứ nhiệt đới hay ôn đới, mùa hè tháng Sáu cũng có những cơn mưa ào ạt, dữ dội mà quyến rũ. Mưa nơi xứ lạ đã đẹp, huống chi là những cơn mưa trên quê hương, nơi gắn với ký ức một thời tuổi trẻ.
Tháng Sáu, ngồi nghe "Tình khúc tháng Sáu" của Ngô Thụy Miên, câu hát “Tháng Sáu nhạt mưa, mưa ướt mềm vai em...” như chạm sâu vào lòng. Tháng Sáu, tôi lật lại một trang viết cũ của chính mình.

_________

Nhành hoa tưởng tiếc
Khi cánh tay thời tiết níu qua tận tháng Sáu, Boston đã sang hẳn mùa hè nắng chói chớ không còn ỡm ờ ngày nóng ngày lạnh như dạo tháng Năm. Thành phố tươi vui hẳn lên. Người đi bộ ngoài đường nay có thể mặc phong phanh chỉ với quần cộc, áo ngắn tay. Thoải mái, bù lại những ngày lạnh co ro áo mũ nặng nề.
Những trò chơi thể thao mùa hè đã bắt đầu thu hút người tham gia. Lái xe trên đại lộ Storrow Drive dọc theo con sông Charles đã thấy những cánh buồm sailing lướt trong gió. Những ngày có trận tranh dã cầu (baseball) của đội bóng nhà Red Sox thường xuyên xảy ra nạn kẹt xe. Đi làm về, xe vừa ra khỏi đoạn hầm Big Dig trên xa lộ I-93 đã phải nối đuôi nhau xếp thành hàng dài. Chiếc này nối đuôi chiếc kia, nhích từng vòng bánh lăn. Xe như dừng hẳn lại.
Từ trên cao nhìn xuống xa lộ, một bên là trung tâm thành phố với những tòa nhà cao tầng san sát, bên kia là khuôn viên Đại học Cộng đồng Bunker Hill. Trường gồm vài dãy nhà kiến trúc vuông vức, được sắp xếp thành từng khối hài hòa, xen kẽ giữa những bãi cỏ xanh mướt.
Không xa ngôi trường là Bunker Hill Monument – ngọn tháp đá cao sừng sững, được dựng lên để tưởng niệm một sự kiện lịch sử quan trọng của nước Mỹ. Vào thời kỳ Cách mạng Hoa Kỳ, nơi đây đã diễn ra Trận Bunker Hill – một trong những trận đánh đầu tiên giữa lực lượng dân quân địa phương (Minutemen) và quân đội Đế quốc Anh. Trận chiến này tuy kết thúc với sự rút lui của quân Mỹ, nhưng đã gây nhiều tổn thất cho đối phương và trở thành biểu tượng cho tinh thần kiên cường, ý chí quyết thắng của những người khởi nghĩa. Chính tinh thần ấy đã đặt nền móng cho thắng lợi sau cùng của cuộc Cách mạng Hoa Kỳ.
Cách ngọn tháp một khoảng không xa là nghĩa trang Bunker Hill Cemetery hay còn gọi là Bunker Hill Burying Ground. Nghĩa trang nằm trên con đường tôi lái xe đi-về sở làm mỗi ngày, rộng thoáng mát một cách bình yên. Một phần nghĩa trang làm nơi yên nghỉ cho những người lính tử thương trong trận Bunker Hill, cả lính Mỹ lẫn lính Anh.
Thứ Hai tuần trước là ngày Lễ Chiến sĩ trận vong (Memorial Day). Trước phần lớn các ngôi mộ vẫn còn vương vài nhành hoa tươi và những lá cờ nhỏ của Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ. Tôi không rõ liệu hoa và cờ có được đặt đều trước các ngôi mộ của những người lính viễn chinh Anh hay không, nhưng tất cả các phần mộ đều được chăm sóc sạch sẽ, xung quanh là bãi cỏ xanh rì, được cắt tỉa gọn gàng.
Sự chỉn chu ấy thể hiện lòng tôn trọng mà người dân Mỹ dành cho cả những người từng là kẻ thù, một khi họ đã nằm xuống. Có lẽ sự tôn trọng này bắt nguồn từ quan niệm “nghĩa tử là nghĩa tận” – rằng cái chết khép lại mọi đối đầu. Và những người lính Anh ngã xuống trong cuộc Cách mạng Hoa Kỳ, suy cho cùng, cũng đã trở thành một phần của lịch sử chung.
Cách nhìn vào lịch sử của người Mỹ vẫn còn đâu đó tinh thần anh hùng mã thượng của những chàng cao bồi miền viễn tây thời lập quốc. Rút súng là bắn, bắn chậm thì chết. Và kẻ nằm xuống sẽ được đặt lên mộ phần một nhành hoa tưởng tiếc.
Nghĩa trang Bunker Hill và những nhành hoa trước mộ làm tôi liên tưởng đến câu chuyện bên nhà. Nghe đâu khu Nghĩa trang Biên Hòa, nơi chôn cất hơn 18 nghìn lính Việt Nam Cộng Hòa trước 30/04/1975, bây giờ chỉ là vùng đất bề bộn với những ngôi mộ sạt lở rêu phong. Nghĩ mà thương cảm. Cái chết nào trong chiến tranh mà không để lại nỗi đau xót cho gia đình, cho người thân. Chiến tranh đồng nghĩa với mất mát không ai mong muốn cả, nhưng chiến tranh xảy ra như một quy luật tất yếu để tìm kiếm hòa bình…
Tháng sáu nhạt mưa
Tháng Sáu, những buổi chiều ngồi tà tà trong quán cà phê. Trời mưa. Mưa tháng Sáu làm tôi liên tưởng đến một bài hát mà mỗi lần nghe cứ phải ngẫm nghĩ hoài tìm lại cái tựa. Rồi chịu thua phải nhờ đến ông Google nhắc. À thì ra nó tên “Tình khúc tháng Sáu”, sáng tác của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên. Bài hát có câu mở đầu thật mềm mại dễ thương. “Tháng Sáu nhạt mưa, mưa ướt mềm vai em”. Có những nhạc phẩm như một thói quen in sâu trong trí, người nghe cứ tự động đặt tên cho nó bằng một câu đặc trưng nào đó, có thể là câu mở đầu. Cho dù nhạc phẩm đó được đặt tên đàng hoàng từ tác giả.
Cho đến bây giờ tôi vẫn thích “Tình khúc tháng Sáu” qua giọng hát cô ca sĩ Thanh Lan. Và phải là bản trước năm 1975. Trẻ trung, dễ thương và đầy cảm tính. Sau này ra khỏi nước tôi có nghe vài ca sĩ hát nữa, kể cả Thanh Lan với “cover” mới. Nhưng thật sự không thích bằng. Có lẽ cảm xúc dành cho “Tình khúc tháng Sáu” mình đã để lại bên kia bờ.
Có một câu chuyện vui, bán tín bán nghi mà người anh ở kế bên nhà thời Đà Nẵng hay kể cho tôi nghe. Anh nguyên là sinh viên đại học sư phạm Huế. Anh kể, có lần ca sĩ Thanh Lan từ Sài Gòn ra Huế hát cho sinh viên nghe. Sau buổi nhạc, anh và mấy người bạn đưa cô ngồi trên một chiếc xe mui trần để đẩy đi khắp phố. Không biết chuyện anh kể là thật hay “bịa” cho thằng em nó nể mình, nhưng câu chuyện nói lên sự ngưỡng mộ của giới sinh viên, học sinh hồi đó dành cho “tiếng hát học trò” Thanh Lan.
Nhạc Ngô Thụy Miên làm tôi nhớ Sài Gòn, nhớ đến những người bạn thân một thời đại học. Nhớ đến Hồ Xuân Cảnh, đến Định và nhất là nhớ H. Ngày ấy mỗi cuối tuần tôi với H hay đến thăm cặp Cảnh-Định. Hai người bạn từ Quy Nhơn vào Sài Gòn trọ học và thuê chung một căn hộ nhỏ trong khu Cư Xá Đô Thành. Bao giờ cũng vậy, Cảnh mở nho nhỏ cho chúng tôi nghe những bài ca được Ngô Thụy Miên phổ từ thơ Nguyễn Sa. “Tháng sáu nhạt mưa, mưa ướt mềm vai em” hình như là tình khúc thứ ba trong album Tình ca Ngô Thụy Miên ra đời năm 1974. Một bài hát làm người nghe rung động ngay từ câu đầu được cất lên. Ngày ấy tôi hay đùa rằng, “ướt mềm vai em” phải chi là “ướt mèm vai em” thì hay hơn, vì nó diễn tả thật hình tượng một thiếu nữ co ro đi dưới mưa. Những cô nữ sinh với chiếc áo dài trắng ướt mèm dưới mưa đẹp theo một lối nhìn khác, tuy không thanh nhưng rất thật. Tôi thích vẽ đẹp dễ làm mình tưởng tượng ấy.
Bao giờ cũng vậy, Cảnh ngả theo về phe tôi mặc cho H và Định nhao nhao lên tiếng phản đối. Hai nàng cho rằng ý lời nhạc “chế” của tôi, dù chỉ một chữ thôi cũng đủ bôi bẩn nét đẹp trong sáng của nhạc Ngô Thụy Miên. Và rồi cuộc tranh cãi nào kéo dài thì phần thua cũng thuộc về hai đứa tôi cho êm ấm. Thôi thì vai em ướt mềm dưới mưa vậy.
Nhớ những lần trời mưa, rủ nhau đạp xe ra tận Nguyễn Du để ngồi cà phê lá me. Chỉ có ly cà phê và vài điếu thuốc mà ngồi cả buổi chiều. Phải nói hiếm nơi đâu có khung cảnh ngồi cà phê cóc hay ho như hàng quán Sài Gòn thời đó. Vài người bạn ngồi sát nhau dưới mái dù che, vừa nói chuyện vừa ngắm những chiếc lá me bay trong gió, giữa những hạt bụi mưa. Những chiếc lá me như mang theo thông điệp tình yêu một thời tuổi trẻ nguyên sơ xanh ngát.
Vậy mà đột nhiên Cảnh, anh bạn tôi bỏ đi thật xa. Mùa hè năm 78, khi tôi đang về Đà Nẵng thì Cảnh mất trong một chuyến vượt biển ở Rạch Giá. Bạn tôi bị bắn chết trong lúc cố chạy ra tàu đang cập dưới bãi. Cảnh hơn tôi 3 tuổi dù học chung lớp. Bạn tôi năm đó mới 23 tuổi. Nghe những người bạn cùng quê Quy Nhơn với Cánh kể lại: Trong chuyến vượt biên cùng Cảnh có vài người bị bắt, và họ đã xác nhận là thấy xác bạn trôi dạt gần bờ biển. Nghe tin dữ, gia đình Cảnh lặn lội từ quê vào Rạch Giá dò hỏi tin tức. Có người địa phương thương cảm nên đã dẫn ba mẹ anh đến ngôi nhà nơi cả nhóm ẩn núp trước khi xuống bải. Tất cả chỉ còn lại những đôi dép, trong đó có đôi dép của Cảnh, đôi dép bằng da màu nâu chẳng lẫn vào đâu được. Mẹ bạn tôi ôm đôi dép của đứa con trai duy nhất mà khóc ngất. Hai ông bà về lại Quy Nhơn mà không tìm thêm được tin gì. Chẳng biết xác bạn tôi chôn vùi nơi nào? Làm sao biết được khi chuyện vượt biên hồi đó là một trọng tội mà ai cũng muốn dấu kín.
Quán cà phê vắng khách. Trời vẫn mưa. Bản Spring Waltz (Mariage d’Amour) Chopin vang nhè nhẹ rộn ràng. Tôi nghe như trong đó có cả âm thanh của bồi hồi một thời “Tình khúc tháng Sáu” Ngô Thụy Miên. Chiếc dù vẫn không đủ che một cánh áo dài mềm ướt. Và tháng Sáu vẫn còn đẹp nhạt mưa. Nhưng bây giờ bạn tôi, Cảnh đã đi quá xa. Định bặt tin từ dạo ấy. Và H, tôi biết đang ở một thành phố mà chỉ cần vài giờ bay thôi sẽ tới. Nhưng làm sao gặp được!

Những hạt mưa rơi bám lên mặt kính bên ngoài cánh cửa. Chúng từ từ chảy xuống theo những đường cong ngoằn ngoèo vô định. Chúng hình thành rồi tự tan biến. Đều đặn đến và đi không báo trước, không giã từ.


Trương Hữu Hiền

https://www.facebook.com/share/p/16t8PnqHjv/
 


Người già cô đơn?

Tuấn Anh

Tớ từng nghĩ… người ta chỉ cô đơn khi không có ai bên cạnh.

Nhưng càng lớn, tớ lại nhận ra: có những nỗi cô đơn còn sâu hơn cả sự vắng mặt – đó là khi ta bị lãng quên.

Tớ hay đi ngang một công viên nhỏ trên đường tan làm. Chiều nào cũng có vài bác lớn tuổi ngồi đó. Có bác đọc báo. Có bác ngồi im lặng, chỉ nhìn mây trôi. Có bác mang theo một con chó nhỏ, vuốt ve nó như thể đang ôm lấy một phần ký ức.

Có lần tớ dừng lại hỏi chuyện một bác. Bác cười hiền, bảo:

“Ở nhà buồn quá. Bà mất lâu rồi. Mấy đứa con thì bận lắm, mình cũng không muốn phiền…”

Tớ nghe mà nghẹn. Không phải vì câu chuyện quá đặc biệt. Mà vì nó… quen thuộc đến đau lòng.

Người già cô đơn không phải vì họ không biết yêu thương. Mà là vì tình yêu họ dành ra… đôi khi không có ai nhận lại.

Họ đã từng là chỗ dựa, là điểm tựa, là người giữ lửa cho cả một mái nhà. Nhưng đến một ngày, khi tóc bạc đi, mắt mờ đi, giọng nói chậm lại… họ lại trở nên “ít được cần đến”.

Có những chiều, họ chỉ mong một tiếng gọi từ con. Một tin nhắn. Một cuộc ghé thăm bất chợt. Nhưng rồi điện thoại không reo. Cửa không mở. Và họ lại ngồi lặng lẽ – đếm chim bay qua cửa sổ, đếm tiếng gió thổi qua hiên nhà.

Tớ nghĩ… có lẽ điều khiến người già buồn nhất không phải là sự im lặng. Mà là cảm giác mình đang dần bị lãng quên, dù vẫn còn sống.

Chúng ta – những người trẻ – hay mải mê lớn lên, mải mê chạy theo tương lai, mà quên mất có một bàn tay già đang chờ mình nắm lại.

Một đôi mắt mờ đang mong mình nhìn vào.

Một người – từng là bầu trời của mình – giờ chỉ cần một lời hỏi han, cũng đủ ấm cả ngày.

Người già cô đơn thật.

Nhưng nỗi cô đơn đó, đôi khi chỉ cần một cuộc gọi, một lần ghé qua, một câu “Hôm nay bố mẹ ăn gì rồi ạ?”

… là cũng vơi đi được rất nhiều.

Nếu cậu còn bố mẹ, còn ông bà – hãy đừng đợi.

Vì thời gian không chờ ai.

Và có những cánh tay sẽ không giơ ra mãi… để đợi một cái nắm tay muộn màng.

Tác giả Tuấn Anh - Bài sưu tầm

_____________________________

Saturday, June 21, 2025

NGƯỞI SÁNG LẬP Telegram Sẽ Chia Gia Tài 17 tỷ USD Cho 106 Người Con..

Hân Minh Phan

Pavel durov
Pavel Durov - nhà sáng lập Telegram - đã đưa ra một kế hoạch kế thừa tài sản khá khác thường: chia đều khối tài sản 17,1 tỷ

cho 6 người con "hợp pháp" với 3 bạn tình khác nhau, đồng thời đã hiến tinh trùng cho một phòng khám suốt 15 năm. Cơ sở này xác nhận ông đã giúp sinh ra hơn 100 em bé tại 12 quốc gia. 

Trong một bài viết trên tạp chí Le Point của Pháp, tỷ phú 40 tuổi này tuyên bố rằng di chúc của ông coi tất cả 106 đứa trẻ đều bình đẳng, dù là con ruột hay không.

"Tất cả đều là con của tôi và sẽ có quyền lợi như nhau", ông nói.

1) Điều Kiện:

Tuy nhiên, Durov đặt ra một điều kiện: không người thừa kế nào được phép tiếp cận số tiền này trong 30 năm. "Tôi muốn chúng sống như những người bình thường và không phụ thuộc vào một tài khoản ngân hàng".

"Tôi mới lập di chúc gần đây", Durov tiết lộ trong cuộc phỏng vấn với tạp chí Le Point (Pháp). "Tôi không phân biệt giữa các con: dù được thụ thai tự nhiên hay từ nguồn tinh trùng hiến tặng, tất cả đều là con tôi và có quyền lợi ngang nhau! Tôi không muốn chúng tranh giành nhau sau khi tôi qua đời."

Điều này có nghĩa ít nhất 106 đứa trẻ sẽ nhận khoảng 132 triệu USD nhờ mối quan hệ huyết thống với doanh nhân sinh tại Nga này. Tuy nhiên, chúng phải chờ đợi rất lâu trước khi được thừa kế.

"Tôi quyết định các con sẽ không thể tiếp cận tài sản của tôi trong 30 năm kể từ hôm nay", Durov nói thêm. "Tôi muốn chúng sống như những người bình thường, tự lập, học cách tin vào bản thân và sáng tạo - chứ không phụ thuộc vào tài khoản ngân hàng."

2) Làm sao để nhận diện những đứa con thừa kế?

Give Legacy - ngân hàng tinh trùng nơi Durov hiến tặng - cho biết việc những đứa trẻ có biết mình sắp đổi đời hay không phụ thuộc vào việc ông thuộc nhóm "người hiến có danh tính" (được người nhận biết trước) hay "người hiến ẩn danh" (bị ràng buộc bởi quy định nghiêm ngặt).

"Xác minh danh tính khá đơn giản. Xét nghiệm ADN có thể khẳng định Pavel là cha ruột", CEO Khaled Kteily của Give Legacy giải thích. "Bất kỳ ai nghi ngờ mình là con ruột của Pavel đều có thể gửi mẫu xét nghiệm. Tùy luật pháp từng nước và mối quan hệ với người mẹ, đứa trẻ có thể đã biết sự thật."

3) Pavel Durov là ai - và Telegram gây tranh cãi thế nào?

Sinh tại Nga, Durov thành lập Telegram năm 2013 - ứng dụng nhắn tin từ chối kiểm duyệt theo yêu cầu chính phủ. Năm 2014, ông phải rời khỏi quê hương sau khi từ chối gỡ bỏ các cộng đồng đối lập trên nền tảng VKontakte do mình sáng lập. Từ đó, ông dồn toàn lực phát triển Telegram.

Dù tự do ngôn luận giúp đa dạng hóa quan điểm chính trị - xã hội, việc thiếu kiểm duyệt đã dẫn đến nhiều vấn đề nghiêm trọng.

Tháng 8/2024, CEO Telegram bị điều tra hình sự tại Pháp với cáo buộc tiếp tay cho băng nhóm tội phạm thực hiện giao dịch bất hợp pháp. Ông còn bị tố giác liên quan đến đường dây phát tán ảnh khiêu dâm trẻ em trên nền tảng này.

Bị truy tố tổng cộng 6 tội danh, Durov bị cấm rời Pháp trong quá trình điều tra nhưng sau đó được phép chuyển đến Dubai (UAE) - nơi ông có hai quốc tịch và điều hành công ty. Luật sư David-Olivier Kaminski của Durov gọi cáo buộc là "vô lý", khẳng định thân chủ "không trực tiếp hay gián tiếp dính líu đến hành vi phạm tội."

Telegram cũng bị chỉ trích vì cho phép tin giả và tư tưởng cực đoan (như bài Do Thái, ấu dâm) lan tràn. Fortune đã liên hệ Telegram để xin bình luận.

4) Những tỷ phú khác phân chia tài sản ra sao?

Khi nói đến việc để lại gia tài khổng lồ cho con cái, Durov nổi bật giữa các lãnh đạo đề cao tinh thần tự lập. Bill Gates - đồng sáng lập Microsoft (tài sản 176 tỷ USD) - chỉ để lại chưa đến 1% tài sản cho các con.

"Con tôi được giáo dục tuyệt vời, nhưng sẽ nhận chưa đến 1% tổng tài sản vì tôi nghĩ đó không phải ưu ái", Gates phát biểu trên podcast Figuring Out With Raj Shamani. "Đây không phải gia tộc, tôi không yêu cầu chúng điều hành Microsoft. Tôi muốn chúng tự kiếm tiền và thành công."

Laurene Powell Jobs (vợ góa cố CEO Apple Steve Jobs) cũng không chia 14,1 tỷ USD cho con. Ngay cả Guy Fieri - người dẫn chương trình ẩm thực giàu nhất lịch sử truyền hình (hợp đồng 100 triệu USD với Food Network) - tuyên bố con cái sẽ "không nhận một xu" nếu không tự thân vận động.

"Muốn có tiền, chúng phải kiếm bằng hai bằng đại học", Fieri nói với Fox News. "Những gì tôi xây dựng sẽ không thuộc về chúng trừ khi tự giành lấy."

h.phan 06.20.2025 (Viết theo tài liệu trên Internet)
Nguồn: https://www.facebook.com/hphan2029

______________________

Friday, June 20, 2025

DÒNG CHẢY XA BỜ - RIP CURENTS .

Dòng chảy xa bờ là được xem là một trong những nguy hiểm hàng đầu trên bờ biển. Nó cũng là nguyên nhân của hầu hết các trường hợp cứu nạn và chết đuối khi tắm biển. 


Đây là một bài viết rất hữu ích và nên đọc, nhất là cho những ai thích tắm biển. 
Đã có rt nhiều người đã bị mt mạng vì vướng vào dòng chảy này.

Trong những ngày hè nóng nực, không có gì vui thú bằng đưa gia đình đi tắm biển. Nước ta có bờ biển dài hơn 3000 km, có nhiều bãi biển đẹp nên tắm biển là một trong những thú vui của nhiều gia đình vào cuối tuần. Mọi người vui thú vẫy vùng cùng sóng biển, trẻ con đào cát, xây lâu đài cát chán chê rồi kéo nhau nhảy ùm xuống biển, ngụp lặn theo từng con sóng vỗ bờ. Đây cũng là dịp đề chúng ta tán chuyện, thưởng thức những món hải sải tuyệt vời, rồi trở về nhà trong trạng thái tinh thần phấn chấn cho một tuần làm việc mới.

Tuy nhiên tắm biển cũng tiềm ẩn những mối nguy hiểm. Thỉnh thoảng, chúng ta nghe chuyện thương tâm về những người lớn hoặc trẻ em bị cuốn trôi ra biển mà mọi ứng cứu đều trở nên qua muộn màng. Cứ vài tuần tôi lại thấy báo online đưa tin vài người tắm biển, thường là các em nhỏ, bị sóng cuốn chết đuối.
 
Trong bài này, tôi đề cập đến một vấn đề an toàn khi chúng ta cần quan tâm khi đưa con mình đi tắm biển. Trẻ em thích tắm biển còn trách nhiệm của chúng ta là giúp cho các con của chúng ta tắm biển một cách an toàn. Điều quan trọng đầu tiên là chúng ta nên tắm biền ở những bãi tắm có lực lượng cứu hộ chuyên nghiệp và tắm trong những khu vực được báo hiệu an toàn. Ngoài ra, trước khi cho con mình xuống biển, chúng ta cẩn quan sát bãi biển để tìm dòng chảy xa bờ (rip current) cũng như ước lượng độ dốc và độ sâu của bãi biển.

Dòng chảy xa bờ : Dòng chảy xa bờ là danh từ tôi tạm dịch từ “rip” hay “rip current”. Đây là một dòng nước mạnh chảy từ bờ hướng ra biển. Chúng ta biết là sóng sẽ đánh và đưa nước biển vào bờ, nhưng khi nước biển được liên tục đưa vào bờ thì chúng tập hợp lại thành một dòng đi ngược ra biển. Dòng nước biển đi từ bờ ra biển này được gọi là rip (hay rip current).


(Ghi chú: tôi rất cám ơn nếu có anh chị nào cho biết danh từ chính xác hơn để dịch từ rip current)
Hình ảnh trên cho chúng ta thấy một dòng chảy xa bờ. Trong thí nghiệm này, người ta rắc chất màu sát bờ biển. Người ta quan sát thấy chất màu bị kéo ra xa bờ, chứng tỏ nơi đó dòng nước đi ngược từ bờ ra biển. Chúng ta cũng thấy nơi dòng nước đi từ bờ ra biển là vùng nước lặng, hầu như không có sóng. 

Dòng nước ngược này có thể ổn định không thay đổi trong suốt cả tháng hoặc cả năm, tuy nhiên chúng cũng có thể liên tục thay đổi mỗi vài giờ. Ở một số bãi biển, dòng nước ngược này không đi hướng ta biển mà chạy dọc theo bờ biển.Vì sao chúng ta phải nhận ra dòng chảy xa bờ trước khi xuống biển? Vì chúng rất nguy hiểm. 

Tại sao dòng chảy xa bờ nguy hiểm? Dòng chảy xa bờ là được xem là một trong những nguy hiểm hàng đầu trên bờ biển. Nó cũng là nguyên nhân của hầu hết các trường hợp cứu nạn và chết đuối khi tắm biển. 

Dòng chảy xa bờ được ví như một dòng sông nhỏ sẽ cuốn tất cả những gì rơi vào nó xa khỏi bờ và đưa thẳng ra biển. Vận tốc trung bình dòng chảy có thể thay đổi từ 0,5 m/giây đến 1m/giây, khi đó không ai có khả năng bơi ngược nó để vào bờ. Có khi do những thay đổi đột ngột của sóng biển, vận tốc dòng chảy xa bờ có thể lên đến 2,5 m/giây, nhanh hơn cả vận tốc bơi của một vận động viên bơi lội Olympic!

Dòng chảy xa bờ thường hẹp, có chiều ngang khoảng từ 1-3 mét. Tuy nhiên, có khi dòng chảy xa bờ rộng đến cả chục mét. 
Dòng chảy xa bờ có thể cực kỳ nguy hiểm vì nó kéo người biết bơi ra xa bờ làm cho người biết bơi kiệt sức hoảng loạn rồi chết đuối do kiệt sức khi cố bơi ngược dòng chảy xa bờ. 
Đối với người không biết bơi, dòng chảy xa bờ có thể kéo người đó ra chỗ sâu hơn dù người đó đang đứng ở mực nước ngang hông. Khi đó người không biết bơi sẽ hoảng loạn và có thể chết đuối.

 Mặt nước nơi có dòng chảy xa bờ thường lặng, ít sóng nên thường làm cho người ta hiểu lầm đó là nơi an toàn. Người ta sẽ di chuyển sang tắm nơi đó thay vì tắm nơi có biển báo an toàn. Khi người tắm biển bơi vào dòng chảy xa bờ đó, ngay lập tức họ sẽ có thể bị cuốn trôi ra biển. 



Do đó, khi tắm biển, chúng ta cần nhớ rằng vùng nước lặng không có nghĩa là vùng nước an toàn.

Trong hình trên đây, nơi có sóng bạc đầu là nơi dòng nước đi từ biển vào gần bờ. Nếu chúng ta tắm biển nơi có sóng bạc đầu (breaking waves) thì chúng ta sẽ được sóng đánh đưa vào bờ. Tuy nhiên nếu chúng ta di chuyển vào tắm chỗ lặng sóng (giữa hai mũi tên) là chúng ta rơi vào dòng chảy xa bờ. Dòng sông nhỏ này sẽ lập tức kéo phăng chúng ta ra xa khỏi bờ và đưa thẳng chúng ta ra biển. Như vậy, vùng có sóng không phải là vùng nguy hiểm mà vùng lặng sóng mới chính là vùng nguy hiểm


Một ví dụ khác như hình trên đây. Vùng không có sóng bạc đầu chính là dòng chảy xa bờ. Vùng này rất nguy hiểm dù chúng lặng sóng. Khi chúng ta đi vào vùng này, chúng ta có thể bị bị dòng chảy xa bờ cuốn trôi ra biển. 

Làm thế nào để nhận ra dòng chảy xa bờ? . Trước khi xuống biển, bạn nên dành khoảng 5-10 phút để nhận dạng dòng chảy xa bờ trên bờ biển mà bạn sắp xuống tắm. Bạn có thể nhận ra dòng chảy xa bờ nhờ những đặc điểm sau đây:·

-  Dòng chảy xa bờ có màu sậm hơn vì nơi đó nước sâu hơn.· Dòng chảy xa bờ có mặt nước lặng hơn, thường có sóng nhỏ hơn. Đôi khi chúng ta có thể thấy các mảnh vỡ hay bọt nước nổi trên mặt dòng chảy xa bờ và trôi ra biển

Cách thoát ra khỏi dòng chảy xa bờ. Các khảo sát cho thấy dòng chảy xa bờ không kéo người ta xuống nước. Dòng chảy xa bờ chỉ kéo người bơi ra xa bờ và thường sẽ đưa người bơi vào vùng có sóng bạc đầu (breaking waves) và sóng sẽ đưa người đó lại vào bờ. 
 Tuy nhiên người ta thường chết đuối khi rơi vào dòng chảy xa bờ vì bản năng tự nhiên khiến người biết bơi bơi ngược dòng chảy xa bờ để vào bờ khiến người đó mau chóng kiệt sức rồi chết đuối. Bên cạnh đó, sự hoảng loạn khiến người bơi không còn khả năng phán đoán chính xác. Dòng chảy xa bờ có thể gây nguy hiểm bất cứ lúc nào, không phải chỉ khi có sóng lớn.
 Khi sóng to thì vận tốc dòng chảy xa bờ cũng nhanh hơn gây nguy hiểm hơn cho người bơi. Tuy nhiên, khi đó thường ít có người xuống biển tắm vì e ngại sóng to.

 Vào những ngày sóng không lớn, trái lại, người ta thường chết đuối nhiều hơn vì có nhiều người xuống biển tắm. Khi thấy sóng không quá to người ta thường chủ quan và không quan tâm đến dòng chảy xa bờ. Điều quan trọng khi bị rơi vào dòng chảy ra bờ là tuyệt đối không được cố bơi ngược dòng chảy xa bờ để vào bờ.

Lời khuyên của chuyên gia khi chúng ta bị rơi vào dòng chảy xa bờ:
- Bình tĩnh. Không hoảng loạn. Không cố bơi ngược dòng chảy xa bờ. Đối với người bơi giỏi: nếu bạn tự tin, hãy bơi song song với bờ biển, thường sẽ hướng đến chỗ vùng có sóng bạc đầu và nhờ sóng đưa bạn trở lại vào bờ .

 Đối với người bơi yếu: - bất cứ khi nào bạn thấy không thể chạm bờ biển hoặc thấy đuối sức, hãy giơ tay lên ra hiệu, bình tĩnh, thả nổi để giữ sức và gọi trợ giúp..  Nếu dòng chảy xa bờ yếu đi, cố gắng bơi song song với bờ biển để đến chỗ có sóng bạc đầu nhờ sóng đưa bạn vào bờ. 

Một lần nữa, bất cứ khi nào bạn thấy không thể chạm bờ biển hoặc thấy đuối sức, hãy giơ tay lên ra hiệu, bình tĩnh, thả nổi để giữ sức và gọi trợ giúp. 
 Để giảm nguy cơ rơi vào dòng chảy xa bờ, bạn cần phải có những hiểu biết về chúng, biết cách nhận dạng và không nên bơi trong hoặc gần dòng chảy xa bờ. 

Bạn nên tắm biển ở những bờ biển có lực lượng cứu hộ chuyên nghiệp và bơi ở vùng an toàn (ở Úc là vùng giữa cờ đỏ và cờ vàng). 

Bạn cần quan sát các chỉ báo an toàn và nếu cần thì nên trao đổi với nhân viên cứu hộ để biết đặc điểm bờ biển mà bạn sắp xuống tắm. Ngoài ra bạn cũng cần biết bơi và không nên bơi một mình. Nếu bạn không chắc thì không nên xuống biển tắm.

Lời kết:
Trước khi tắm biển, chúng ta cần tìm hiểu đặc điểm và độ an toàn của bãi biển mà chúng ta sắp xuống tắm. Chúng ta cần dành vài phút để nhận dạng dòng chảy xa bờ và không nên bơi gần những vùng đó.

Khi chẳng may rơi vào dòng chảy xa bờ, chúng ta cần bình tĩnh tìm cách thoát ra khỏi dòng chảy đó bằng cách bơi song song với bờ biển hoặc bơi vuông góc với dòng chảy xa bờ để vào vùng có sóng bạc đầu để nhờ sóng đưa chúng ta vào bờ.

Tuyệt đối không nên bơi ngược dòng chảy xa bờ và luôn nhớ là vùng bờ biển lặng sóng không có nghĩa là nơi đó an toàn.

Chúng ta hãy cùng nhau phổ biến kiến thức về dòng chảy xa bờ này đến các cha mẹ trẻ, đến mọi người để giúp các con chúng ta tắm biển một cách an toàn.

Tài liệu tham khảo online:

______________________________

Thursday, June 19, 2025

Cha Tôi

Nguồn : Tre Làng


Cha tôi năm nay chín mươi hai tuổi. Người đời gọi là thọ. Ông sống như vệt sáng cuối cùng trong ngày - thứ ánh sáng không còn đủ lửa để soi, nhưng cũng chưa chịu tắt hẳn. Vệt ấy, chênh chao, lửng lơ, dài lê thê đến rã rời, khiến lòng người mỏi nhừ như cánh tay giữ mãi một chiếc diều đã đứt dây. Cha không còn phân biệt được ngày với đêm. Thời gian trong ông như bụi mờ trôi trên mặt nước, lững lờ không phương hướng. Trí nhớ - nếu còn gọi là trí nhớ - giống như chiếc hộp đựng kim chỉ cũ, nơi mọi sợi chỉ rối tung, gút chặt không sao gỡ.