Phan Hồng Duy
Sáng sớm ngày chúa nhật, các quán cà phê chật người chen chúc trong khoảng không gian nhỏ bé. Rất khó để giữ bí mật câu chuyện đang trao đổi lẫn nhau vì bàn nọ cách bàn kia chưa đầy một gang tay. Quy nhơn bắt đầu thay da đổi thịt, du khách đến nhiều hơn, giá địa ốc tăng cao đến chóng mặt. Mười, mười lăm năm trước có ai tiên đoán được giá đất ngay "eo nín thở" sẽ tăng phi mã đến 15 ngàn Mỹ kim mỗi mét vuông?
Có thể kinh tế phát triển cũng khiến con người thay đổi theo thời đại, nên đôi khi mình ngưng lại một giây lát trong đời sống giống như cú sốc bất ngờ để cho trí não 'thẩm thấu" hết tác động chung quanh. Và tôi đã phải làm như vậy trong ngày hôm nay.
Đi bộ khoảng 100 mét xa hơn, quán cà phê tôi thường ngồi, tìm được một quán khá rộng rãi, còn vắng khách. Cháu bé phục vụ đưa cho xem một bản thực đơn khiêm tốn như cuộc đời vô vị của chính tôi. Hai ly nước đem ra nhanh chóng hơn mong đợi. Chú và cháu say sưa tiếp tục câu chuyện dở dang của mùa du lịch, nhắc đến những địa danh nghe rất đẹp nhưng không biết có hấp dẫn thật sự hay không?. Giống như người đàn bà son phấn lòe loẹt dưới ánh đèn, sắc đẹp ma mị, nhưng khi trút bỏ xiêm y thì đàn ông phải khóc thét.
Đã qua khỏi cái hoa giáp 60, may mắn thay tai chưa nghễnh ngãng, mắt chưa bị màng cườm che lấp nên tôi khá ngạc nhiên khi có giọng phụ nữ cách tôi một bàn vang lên:
- Anh ơi!
Giật mình nhìn qua, không phải người quen.
Đó là một người phụ nữ đã qua thời trung niên, dấu hiệu lão niên đã bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt khá thô, son phấn dày cộm như vũ nữ dưới ánh đèn khuya. Trên người phủ một cái đầm dài đến gối, ngắn tay với đủ thứ hoạ tiết hoa hòe hoa sói. Bản chất của người đàn bà đã từng mò cua bắt ốc phảng phất trong không gian quanh tôi, trộn lẫn vào mùi hương cà phê tạo nên một hơi hướng khó diễn tả.
Tôi chưa kịp khép nhỏ lại đôi mắt ngạc nhiên bất ngờ của mình, thì câu hỏi đầu tiên văng ra:
- Hai cha con ha?
Tôi buột miệng:
- Không, đây là cháu nội.
Tròn xoe đôi mắt, cố tạo ra một vẻ duyên dáng trái mùa, kéo ghế lại gần bàn chúng tôi, hỏi câu tiếp theo:
- Ối! anh bao nhiêu tuổi? trẻ vậy mà cháu nội lớn thế?
Cái khoảng cách được rút ngắn vội vã, khiến tôi e ngại là tiết trinh người cô phu như tôi bị xâm phạm giữa thanh thiên bạch nhật, tôi nói lửng lơ:
- 70 tuổi.
Rẹt một tiếng, cái ghế sắt được kéo lại gần hơn:
- Thiệt 70 hả? sao anh trẻ đẹp trai vậy?
Ối! nếu nói tôi già xấu là chuyện bất bình thường, chứ các lão phụ khen tôi trẻ đẹp là chuyện hằng ngày ở huyện. Tôi trả lời nhát gừng:
- nói chơi thôi chứ mới 68.
Bàn tay đưa lên quơ quơ trong không khí với câu kế tiếp:
- vợ anh đâu, chỉ bao nhiêu tuổi?
Ghê chưa! điều tra đến môn hộ đặng sát thê đoạt phu hay sao vậy cô nương? Chẳng hiểu sao tôi tiếp tục trả lời:
Bả không có ở đây, vợ tôi 69 tuổi.
Không dám nói mình là kẻ goá vợ lang thang khắp nẻo, e rằng trai đơn gái chiếc sẽ thiệt cho thân trai. Bàn tay thô như nhân cách của chủ nhân được đưa lên vỗ vỗ vào ngực:
- Em 50 tuổi nè, vợ anh được như em không?
Có bao giờ phượng hoàng lại bay xuống sánh vai cùng gà ri, gà ác, gà cụt mào, gà sức móng? Tôi mệt mỏi:
Chị 50, bà xã tôi 69 không so sánh được.
Tôi nhìn qua và bắt gặp cái phone được hướng về phía tôi và bấm liên tục. Thôi thì... có người ái mộ thì cũng đành hy sinh mặt mộc.
Di chuyển còn nhanh hơn khúc "Lăng ba vi bộ" của Đoàn Dự xưa, người đàn bà dầy dạn phong trần chuyển mình ra sau lưng tôi muốn bắt chuyện tiếp. Tôi mệt mỏi đưa tay trái lên chống cằm, che mặt để lẫn tránh đôi mắt manh động kia.
Mệt mỏi, trả tiền, kéo thằng bé đi cùng vội vã chạy ra khỏi quán. Tôi tự hỏi xã hội thay đổi đến vậy sao, hay có một iếu huyệt nào cần gãi ngứa mà bà ta tìm chưa ra thuốc nên muốn nhờ tôi làm lang băm trị bệnh lúc tối lửa tắt đèn?
Quy nhơn quê hương thứ hai của tôi muôn màu muôn sắc, yêu thương cũng nhiều, hận thù cũng sâu, người tốt vô số, tiểu nhân không ít và hôm nay tôi lại chứng kiến người đàn bà dám tỏ tình giữa sớm mai...Phan Hồng Duy