Thursday, April 24, 2025

‘TƯƠNG LAI CỦA CÁC CON TÔI LÀ Ở VIỆT NAM”

 Đinh Tấn Khương

BS: NTN Phượng
Đã hơn bốn mươi lăm năm trôi qua nhưng bộ nhớ của tôi chưa xóa mất câu nói “Tương lai các con tôi là ở Việt Nam”của chị bác sĩ Nguyễn Thị Ngọc Phượng.

Nhớ lại những năm sau ngày ba mươi tháng Tư ,“chuyện tình” của bác sĩ Nguyễn Thị Ngoc Phượng đã được nhắc đến trên mặt báo SGGP và các đài truyền hình Trung Ương cũng như đài truyền hình TPHCM trong suốt vài năm liền, nhất là mỗi dịp xuân về.

Có lẽ không ít người thắc mắc, “chuyện tình” của bác sĩ Phượng có gì mà lại thu hút và được lan truyền rộng rãi trên các báo đài thời đó như vậy?

Chuyện tình của chị Phượng và anh Phát bén duyên từ những năm đầu tiên tại trường đại học y khoa Sài Gòn. Anh Phát xuất thân từ một gia đình gia thế và giàu có trong lúc hoàn cảnh gia đình của chị Phượng thì ngược lại. Tuy nhiên, sự khác biệt nầy không hề cản trở tình yêu của anh Phát đã dành riêng cho chị. Anh Phát đã dấu kín gia thế của mình với chị Phượng nhằm đánh lừa để thuyết phục chị chấp nhận tình yêu của anh trao cho. Và chỉ cho đến những tháng ngày quyết định đi tới hôn nhân thì chị Phượng mới biết được sự thật.

Bác sĩ Phượng xuất thân từ một gia đình nghèo, rất nghèo (như chị cũng đã nhắc lại trong chương trình “chuỗi trò chuyện cùng những nhân vật đặc biệt nhân dịp 50 năm thống nhất đất nước” của VnExpress mới đây). Người ta đã từng thấy một thiếu nữ trẻ gầy ốm thường xuyên chở những bao than nặng trĩu giao tới các cửa hàng vùng chợ lớn bằng chiếc xe đạp cũ kỹ, đó chính là hình ảnh của chị Phượng trong thời niên thiếu. Chị đã vươn lên từ nghèo khó như thế và đã đạt tới giấc mơ trở thành một bác sĩ, không những thế mà chị lại còn là một bác sĩ xuất sắc chuyên ngành sản phụ. Thành tựu mang tính đột phá của chị trước 1975 là ca phẩu thuật thành công nhằm tái tạo âm đạo lấy từ một đoạn ruột già cho một bệnh nhân nữ được sinh ra với căn bệnh bẩm sinh không có âm đạo (vaginal agenesis) cũng như thành tựu trong phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm (IVF) đầu tiên tại Việt Nam.

Chị Phượng thường nói: “Người giàu họ có thể mua được mọi thứ kể cả danh dự, ngược lại người nghèo họ không có gì đáng quí ngoài danh dự mà họ cần bảo vệ” thì có thể phần nào hiểu được hôn nhân của anh chị đã không hề êm ả. Tuy chị không nói ra nhưng người ta đồn đoán rằng, chỉ vì cái nghèo mà chị đã bị bên chồng coi thường, xúc phạm danh dự nhất là từ các cô em gái của anh Phát. Bác sĩ Phát cũng là một bác sĩ xuất sắc và anh đã được đưa đi tu nghiệp về khoa bệnh lý học (Pathology) tại Pháp trước 1975. Anh đã quyết định không về  Việt Nam để đoàn tụ cùng vợ và các con mặc dù chị Phượng đã nhiều lần thuyết phục. Lý do theo anh cho biết, là vì anh đã ký hợp đồng dài hạn với một phòng xét nghiệm tại Pháp.

Thật lòng mà nói, chị Phượng là một bác sĩ rất tận tụy với bệnh nhân và với đàn em chúng tôi. Có hai kỷ niệm mà bản thân tôi chưa hề quên được, đó là lần phụ mổ cùng chị với một bệnh nhân ung thư tử cung ở giai đoạn cuối cộng với nhiễm trùng gây hoại tử bộ phận sinh dục. Nhiễm trùng do vi trùng hiếm khí luôn tỏa ra một mùi hôi rất khó chịu (giống như mùi chuột chết). Mặc dù các thành viên trong ca phẩu thuật đều mang khẩu trang, nhưng khẩu trang không thể ngăn cản được mùi hôi đang bao trùm cả phòng mổ. Các y tá dụng cụ thỉnh thoảng phải thay nhau chạy nhanh ra ngoài để tránh cảm giác buồn nôn. Bản thân tôi thì không thể rời vị trí nhưng không tài nào tập trung hoàn toàn vào ca phẩu thuật, có lúc phải nín thở một hơi dài, đầu thì cứ xoay qua lắc lại nhiều lần như để tránh đi cái mùi hôi gây cảm giác nôn ói đó. Thế mà chị Phượng vẫn luôn tập trung hoàn toàn vào ca mỗ, tưởng chừng như chị không hề ngửi thấy mùi hôi kinh khủng đó. Thật đáng nể tinh thần phục vụ của chị.

Kỷ niệm đáng nhớ thứ hai là ca phẩu thuật lấy con trong đêm giao thừa, bệnh nhân là một thai phụ được chuyển tới từ một trại cùi. Các nữ hộ sinh do dự không dám đỡ sinh vì sợ lây nhiễm căn bệnh đáng sợ, vì thế mà chị Phượng đã nhanh chóng đưa ra quyết định sanh mổ.

Xin trích lại bài viết mà đã được post trên trang nhà quinhon11 vào ngày 12/09/2011:

PHIÊN TRỰC ĐÊM GIAO THỪA


Hôm đó là đêm 30 tết. Không biết có phải là mọi người người đang lo chuẩn bị tết hay sao mà tình hình tại bệnh viện Từ Dũ lại yên lắng lạ thường !?

Rời phòng nhận bệnh, nói với chị nữ hộ sinh trực :

-         Hy vọng sẽ có một đêm an bình như suốt buổi chiều nay.
-         Biển lặng quá sẽ có sóng lớn theo sau, ông thầy à !

Mới ngã lưng chừng vài phút thì chuông điện thoại reo, bắt lên thì nghe giọng chị nữ hộ sinh:
-         Ông thầy chuẩn bị, có sản phụ sắp chuyển tới. Bác sĩ Phượng quyết định mổ lấy con khẩn cấp.
-     Sản phụ chưa chuyển tới mà sao lại có chỉ định mổ lấy con sớm như vậy!?
-     Sản phụ được chuyển từ một trại cùi, nghe nói thế.

Chạy thẳng lên phòng mổ gặp bác sĩ Phượng, chị dặn :

-     Sản phụ từ trại cùi gởi lên, đang chuyển dạ nhưng phải quyết định mổ lấy thai .Em chuẩn bị rửa tay và nhớ là phải mang 3 đôi găng cùng lúc nhé !

Không dám hỏi gì, đang nghĩ ngợi mông lung và hơi run!

Mọi thủ tục nhập viện và khám chẩn được hoàn tất nhanh chóng, sản phụ được chuyển lên phòng mổ ngay sau đó.

Không biết sao tay cứ run rẩy mãi và bất thình lình mũi kim xuyên qua lớp găng tay. Mặt tái ngắt !

Bác sĩ Phượng cố giữ bình tĩnh, kéo dài thêm sợi chỉ rồi cắt bỏ mũi kim khâu và nắm 2 đầu chỉ lại với nhau. Chị ôn tồn :

-      Em thử lột bỏ từng găng tay một ra xem ?

Lớp găng bên ngoài được tháo ra, sợi chỉ vẫn còn dính. Tay run run lột tiếp lớp thứ hai . Chiếc găng kéo theo sợi chỉ .
Mọi người cùng thở ra nhẹ nhỏm ! Tim giảm dần nhịp đập ...

Mang lại hai đôi găng mới, tiếp tục cho xong ca mổ thì vừa đúng giờ giao thừa.

Nhiều sản phụ sinh khó lại tấp nập tới.

Một đêm không ngủ nhưng vẫn chẳng thấy mệt mỏi chút nào cả.
Thật khó mà quên được phiên trực trong đêm giao thừa năm đó!

NGƯỜI GỐC NẪU 

(hết trích)

Không khó để đoán biết rằng, chị Phượng đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều trước quyết định “ra đi hay ở lại”. Chị đang lấn cấn giữa tình yệu dành cho những người bệnh nghèo khó tại quê nhà và tương lai của các con. Vài lần chị đã thăm dò ý kiến đàn em như chúng tôi và đã được góp ý là chị nên tạm thời đoàn tụ với anh Phát để cho các cháu có được điều kiện tốt về mặt tinh thần và vật chất, cũng như riêng chị có cơ hội để thu góp kiến thức chuyên môn nơi xứ người. Và cho đến khi anh Phát hết hợp đồng thì chị quay về Việt Nam cũng chưa muộn, chừng đó chị sẽ phục vụ người bệnh và phụng sự cho ngành y tốt nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, cuối cùng thì chị đã quyết định ở lại Việt Nam. Quyết định “ở lại” của chị chắc phải có yếu tố tác động nào khác ngoài tình yêu dành cho bệnh nhân mà chị đã từng thể hiện.

Truyền thông đã tác động rất nhiều trong cuộc đấu tranh tư tưởng “ra đi hay ở lại” của chị lúc đó, chuyện tình cũng như  tinh thần hy sinh phục vụ của chị đã được truyền thông nâng cao khiến cho chị khó có cơ hội rời bỏ đất nước. Cộng thêm vào đó, sự xung đột đối xử “giàu nghèo” trong quá khứ đã là một dấu ấn in sâu vào tâm trí chị và dường như đó là rào cản lớn nhất dẫn đến quyết định cuối cùng. Có lẽ đây là cơ hội để giúp chị khôi phục và bảo vệ danh dự đã từng bị chà đạp trước kia. Chị muốn chứng tỏ rằng chị là một người có đủ bản lĩnh để làm điều đó và cái nghèo của gia đình chị không phải là lý do để chị mãi cúi đầu chịu nhục!

Vào một buổi trưa năm 1979, dãy phòng của bộ môn sản phụ bỗng dưng huyên náo lạ thường. Một đoàn người với những máy quay phim và đèn chiếu sáng dổ dồn vào văn phòng của bộ môn phụ sản tại bệnh viện Từ Dũ. Mọi thứ được chuẩn bị và ổn định nhanh chóng và được giới thiệu đây là đoàn phóng viên thuộc đài truyền hình Trung Ương. Được cho biết là đoàn đã đáp một chuyến bay đặc biệt đến đây để thực hiện buổi phỏng vấn với bác sĩ Phượng.

Suốt trong buổi phỏng vấn đó, nhiều câu hỏi được nêu ra xoay quanh hoàn cảnh gia đình và những đóng góp chuyên môn của bác sĩ Phượng trong mấy năm vừa qua. Và, một câu hỏi cuối cùng được nêu ra:

-    -     Bác sĩ có nghĩ, đi ra nước ngoài là cơ hội tốt nhất cho tương lai của các con chị hay không?

Và bác sĩ Phượng đã nhanh chóng và dứt khoát trả lời:

 -    Tương lai của các con tôi là ở Việt Nam”

Câu trả lời trên đây chắc chắn đã là một thành tựu to lớn của truyền thông.

Hiện tại chị Phượng đang ở tuổi 82 nhưng vẫn còn tiếp tục đóng góp trong lãnh vực y khoa. Cháu lớn của chị hiện là một bác sĩ chuyên ngành IVF (thụ tinh trong ống nghiệm) rất thành công tại Việt Nam. Hai cháu còn lại thì hiện đang sống tại Mỹ, một cháu là nha sĩ và một cháu nữa cũng khá thành công dù không theo học ngành y như bố mẹ và các chị của mình.

Bác sĩ Phát thi đã qua đời vào năm 2003 tại Pháp.

Quá khứ đã qua rồi, tương lai của quá khứ thì cũng đã hiển lộ. Liệu rằng quyết định năm xưa của bác sĩ Phượng có thật sự đúng hay không thì người viết xin dành cho độc giả nhận xét.

Sydney, cuối tháng 4/2025

đinh tấn khương

 ________________________________

Wednesday, April 23, 2025

Rồi Có Những Lúc...

Sưu Tầm

... Rồi cũng có lúc, ta nhận ra mình không còn khỏe như trước. Cơ thể bắt đầu lên tiếng bằng những cơn đau lưng, nhức mỏi khớp gối, đôi khi là cảm giác lặng thầm của những đêm mất ngủ. Nhưng giữa bao xô lệch ấy, ta lại quên mất một điều thật giản dị : "Mỉm Cười".

Có người bảo tôi, còn cười được là một phúc lớn. Tôi nghĩ đúng thật. Chúng ta đã đi nửa chặng đường, đã cống hiến đủ, đã hi sinh đủ. Giờ là lúc cho phép mình… sống chậm lại một chút, nhẹ nhõm một chút, và vui vẻ nhiều hơn một chút. Đừng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nữa – vì không ai đánh giá bạn qua sự gồng mình. Hãy cứ là chính mình, bình dị và chân thành.

Tôi viết những dòng này không phải để nhắc bạn quên đi quá khứ – mà là để bạn trân quí hiện tại. Hãy buông bỏ những phiền muộn đã kéo dài quá lâu. Hãy dừng lại giữa cuộc đua gấp gáp, ngồi xuống như tôi hôm nay, nhìn mây bay, nghe gió thổi, để thấy : "Hóa ra an yên không ở đâu xa, nó bắt đầu từ chính tâm hồn mình".

Nếu bạn đang sống trong một ngôi nhà đầy tiếng nói cười, nếu con cháu vẫn quây quần bên bạn mỗi chiều, nếu bạn còn đủ sức để dắt tay ai đó đi dạo vài vòng công viên – thì bạn giàu có hơn bạn nghĩ. Đừng so mình với ai nữa, cũng đừng đo đếm giá trị bằng tài sản hay danh vọng. Hãy sống đủ đầy từ trong tâm, và mỉm cười với điều nhỏ bé nhất : "Một bữa cơm ngon, một ánh hoàng hôn dịu nhẹ, hay chỉ đơn giản… là một ngày không đau".

Bởi vì…

Đến một lúc nào đó, cái còn lại không phải là thành tựu rực rỡ, mà là một nụ cười ung dung giữa đời thường.

Một nụ cười hiền hậu, biết đủ, và không còn sợ hãi điều gì.

Nên bạn à,.. Hãy nở nụ cười !

Không cần lý do. Chỉ cần sống… là đủ rồi.


Sưu Tầm
_________________

Bảo vệ trí nhớ

Khi có tuổi, não bộ cũng thay đổi theo thời gian, làm suy giảm trí nhớ và tăng nguy cơ mắc chứng sa sút trí tuệ, bao gồm Alzheimer.

Tuy nhiên, những thói quen lành mạnh có thể giúp làm chậm tiến trình suy giảm nhận thức và giảm nguy cơ mất trí nhớ. Theo một báo cáo năm 2024 trên The Lancet, gần một nửa số ca sa sút trí tuệ có thể được trì hoãn hoặc ngăn ngừa qua các thay đổi lối sống và môi trường.

Tuesday, April 22, 2025

BÚN SÔNG LÀ GÌ?

'Bún sông' là gì mà nhiều người đeo chì ngụp lặn dưới đáy sông để mò?


Đặc sản bún sông có 1 không 2

Bún sông là một đặc sắc ẩm thực làm nên sự thơ mộng và thân thương của dòng Cu Đê chảy từ dãy Trường Định đổ ra biển này.

Người dân địa phương ở đây cho biết, ngồi ngắm núi Xuân Dương, ghềnh Nam Ô, thỉnh thoảng lại thấy những chuyến tàu hỏa xình xịch chạy qua mà thưởng thức món bún sông thì thực "hết sảy".

Monday, April 21, 2025

Phở ... không "quẩy"!


Đối với nhiều người Việt Nam, phở là một món ăn quốc hồn quốc túy, và việc ăn phở kèm với quẩy dường như đã trở thành một thói quen không thể thiếu. 

Quẩy giòn tan, nóng hổi, chấm vào nước dùng thơm lừng, đậm đà, là sự kết hợp hoàn hảo trong mắt họ. Nhưng với tôi, đó lại là một nỗi khổ tâm khó giãi bày. Phở, với tôi, là một tác phẩm nghệ thuật: nước dùng trong veo, ngọt thanh từ xương hầm, thoảng hương quế hồi, cùng sợi phở mềm mại, thịt bò tươi ngon. Khi quẩy xuất hiện, cái giòn rụm của nó lấn át hết sự nhẹ nhàng ấy. Nước dùng bỗng trở nên ngấy hơn vì dầu từ quẩy thấm vào, làm mất đi cái cân bằng vốn có. Tôi ngồi nhìn bát phở, lòng tràn đầy tiếc nuối, như thể một bức tranh đẹp bị ai đó vô tình vẽ thêm vài nét thừa thãi.

Sunday, April 20, 2025

GÀ NƯỚNG TIÊU

Gà quay tiêu KFC món tủ, chồng em mê món này của em lắm luôn. 

Món này làm dễ lắm, không cần cân đong gì cầu kỳ, cứ “nêm theo tổ tiên mách bảo” là ra vị ngon chuẩn luôn:

Gà ướp cùng xì dầu, dầu hào, đường (cho nhiều một chút mới ra được vị)

Ướp khoảng 1 tiếng là được, nhưng mình hay ướp qua đêm trong tủ lạnh cho ngấm đậm đà.

Saturday, April 19, 2025

Hãy sống khiêm tốn.. Dù là Sư tử vĩ đại nhất

Dù sống bao lâu, Sư tử vĩ đại nhất cuối cùng cũng sẽ chết thảm hại. Thế giới là vậy! Chúng có thể chết trẻ vì những vết thương mà chúng phải chịu trong khi bảo vệ Kiêu hãnh của mình. Chúng có thể chết già, suy yếu vì tuổi tác. Ở Đỉnh cao, chúng thống trị, đuổi theo những loài động vật khác, bắt, nuốt chửng, nuốt chửng và để lại những mẩu vụn của chúng cho linh cẩu. Nhưng tuổi tác đến rất nhanh.