Sunday, April 21, 2024

Hũu Duyên

Phan Hồng Duy

Nghe nói rằng Hà Nội có đủ 4 mùa Xuân Hạ Thu Đông, nhưng tôi chỉ có dịp ghé qua vào mùa Hạ và Xuân. Mùa hè của Hà Nội năm 2020 nắng nóng cháy da, chạy xe máy từ hồ Hoàn Kiếm qua Long Biên mà tưởng chừng thịt da bị thiêu đốt. Trở lại vào mùa Xuân của vài năm sau thì trải nghiệm cái rét thấu xương khi ngồi 1 mình nhâm nhi ly cà phê buổi sáng. Quay lại Saigon chỉ thấy 1 mùa duy nhất: Nắng và Nóng. Vậy là tôi quyết định chạy trốn cái khí hậu oi bức của Saigon bằng cách du lịch khám phá Hàn Quốc. 

Đoàn tour 28 người của Viettravel cùng 2 hướng dẫn viên và 1 tài xế vi vu Seoul và Busan 5 ngày 4 đêm. Chương trình đưa chúng tôi đến những nơi tạm gọi là danh lam thắng cảnh, thưởng thức các món kim chi, tìm hiểu văn hoá và lịch sử của nước bạn, và dĩ nhiên không thể thiếu việc đưa cả đoàn vào các nơi mua sắm. 

Buôn có bạn, bán có phường, đi chơi phải có đồng đội. Cả đoàn 28 người chỉ riêng tôi đi 1 mình đơn lẻ. Do vậy tới bữa ăn trưa đầu tiên trong chuyến đi, cô hướng dẫn viên du lịch sắp xếp cho tôi ngồi chung với 1 nhóm 5 người cho đủ chỗ cái bàn 6 người. Lần đầu tiên cảm thấy khá “đơ” giữa chốn đông người. 5 người kia gồm 3 bà và 2 ông chắc trạc tuổi tôi. Sau này mới biết 3 người đến từ Vancouver Canada và 2 người ở Houston USA. Trong suốt bữa ăn khoảng 45 phút tôi giữ im lặng tuyệt đối, vừa ăn vừa đọc tin tức trong phone. Vừa nuốt xong miếng cuối cùng, tôi đứng lên khoác áo và đeo ba lô bước ra ngoài không chào hỏi ai hết. Sau này mới biết tôi được nhận xét là sở hữu 1 khuôn mặt rất khó chịu. 

Tiếp tục buổi ăn tối cũng 6 người chúng tôi ngồi chung bàn. Món ăn chính là thịt gà nướng vỉ. Tới lúc này thì chúng tôi cũng trao đổi với nhau vài 3 câu: thịt gà chín chưa, kim chi ngon không, bia rượu ra sao.

5 ông bà kia bạn với nhau lâu năm từ thời trẻ, gồm 2 cặp vợ chồng và 1 bà em gái đi cùng. Tất cả đều là người gốc Quy Nhơn, nhà gần tiệm sách Đại Chúng ở đường Gia Long xưa. 

Ngày hôm sau tiếp tục cuộc hành trình, tôi vẫn đi riêng lẻ, ít nói chuyện với ai, trong 3 bữa ăn mỗi ngày cũng chỉ nói những chuyện vô thưởng vô phạt. 

Tới bữa ăn trưa của ngày thứ 3, khi đang chờ món lẫu thịt bò sôi, mấy người chúng tôi bàn luận vể chuyện “đánh tư sản” sau ngày 30 tháng 4, 1975. Tôi nói: ba má tôi cũng bị đánh tư sản nhưng là tư sản dân tộc nên tội nhẹ hơn. Ngày xưa ba tôi là giám đốc hãng BGI tại Quy Nhơn.

Nghe tới đó, bỗng nhiên anh Anh là 1 trong nhóm 5 người nhìn tôi chăm chú rồi hỏi: Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết tên của ba anh không?

Tôi trả lời: Phan Hồng D.

Anh ấy nói: vậy thì tôi biết ba anh, tôi là con ông Q.

Trong 1 tích tắc chuyện của 60 năm trước chạy ùa về trong tôi như con chip thời gian chứa đựng muôn triệu dữ liệu của tàng thư. 

1964 ba tôi được bổ nhiệm vào Quy Nhơn để điều hành hãng BGI từ Nha Trang ra tới Quảng Ngãi (sản xuất và phân phối). Bác Q (thân phụ của anh Anh là giám đốc tiền nhiệm, nghỉ làm bàn giao công việc lại cho ba tôi). Nhiều năm 2 gia đình vẫn qua lại với nhau. Mấy bà chị lớn của tôi chơi thân với mấy người con gái lớn của bác Q. Bác Q gái mỗi lần mở hụi đều qua rủ má tôi và hàng tháng ghé nhà tôi mấy bận để thu tiền hụi. Từ nhỏ tôi đã ham mê mấy chuyện hụi hè nên khi 2 bà mẹ tính tiền với nhau thì tôi đứng bên nên 60 năm sau tôi vẫn còn giữ hình ảnh ấn tượng về bác Q gái. Đó là 1 người phụ nữ đẹp, cười nói vui vẻ, lúc nào cũng son phấn chỉnh tề, móng tay chân chỉ sơn 1 màu duy nhất: hồng cánh sen. 

Tôi không biết hết những người con của bác Q vì khi đó tôi ít ra khỏi nhà qua lại với hàng xóm. 

Tháng 7/1980 vợ chồng con cái chúng tôi tới Chicago thì gặp lại 1 trong những người con gái lớn của bác Q. là chị Khương. 

Chị Khương khi ấy đã nên duyên vợ chồng với anh Thao, mà em gái anh Thao lại là dâu của người cô thứ 5 của chúng tôi. Lòng vòng đi nửa quả địa cầu cuối cùng bà con với nhau hết.

Tôi theo học cùng trường cùng môn với anh Thao nên thường ghé nhà anh chị mượn bài vở. Khi ấy chị Khương đang học nghề tóc nên sẵn dịp cắt tóc cho tôi luôn. Mấy năm sau anh Thao và chị Khương dọn nhà qua tiểu bang khác nên hơn 40 năm qua chúng tôi chưa gặp lại nhau.

Không ngờ tình bạn của người lớn 60 năm trước, đi 1 vòng tới chuyện quen biết nhau của đời sau hơn 44 năm xưa, cuối cùng vô tình mà 2 người xa lạ lại là chỗ quen biết, gặp nhau do vì tình cờ ở 1 nơi xa lơ xa lắc. Thiệt là hữu duyên. Có những chuyện xảy ra mà mình cũng không ngờ được. 

Nếu tôi không đi tour 1 mình, nếu 5 anh chị kia đi đủ 6 người thì sẽ không có dịp để “nhét” tôi vô chỗ trống cho đầy bàn và sẽ không có chuyện để tôi viết bài này. Các bạn thấy cuộc đời tôi toàn gặp những chuyện hy hữu chưa? 

Saigon, 22 tháng 3 năm 2024

Phan Hồng Duy

_________________

No comments:

Post a Comment