Tiểu Tử
Hôm đó, trên đường về
nhà, tôi gặp một người đàn ông Pháp cỡ bốn mươi tuổi ăn mặc đàng hoàng, kè theo
hỏi :
- Xin lỗi ! Ông là
người Tàu hay người Việt Nam ?
Tôi dừng lại, ngạc nhiên,
trả lời
:
- Tôi là người Việt Nam.
Ông ta mừng rỡ :
- Vậy, có phải trưa
hôm qua, ông đã đỡ một bà cụ té ở chỗ này không ?
Tôi càng ngạc nhiên
thêm
:
- Không ! Tôi không có
đỡ ai hết !
Tôi trả lời mà nghĩ
đến mấy chuyện ra tay cứu người rồi mang vạ vào thân vì sau đó nạn nhân quay
lại thưa người cứu mình đã lấy tiền lấy đồ v.v…
Có lẽ đoán được ý nghĩ
của tôi nên ông ta mỉm cười ôn tồn nói :
- Ông yên tâm ! Không
có chuyện gì rắc rối hết. Tôi chỉ muốn tìm người Việt Nam đã đỡ mẹ tôi thôi. Bà
cụ đó là mẹ của tôi, thưa ông.
- Vậy à ! Nhưng mà tôi
nói thật, hôm qua, vào giờ này tôi có đi qua đây, không thấy ai té hết. Mà… bà
cụ có sao không ?
- Cám ơn ông. Mẹ tôi
không có sao hết.
Rồi, không đợi tôi
hỏi, ông kể lại những gì mà mẹ ông đã kể cho ông nghe :
“Hôm qua, bà cụ đi thăm một bà bạn. Bà đi qua
lối này để về nhà. Đây là ngõ đi tắt duy nhứt dẫn qua khu nhà bà ở. Khi đến
khoảng đất trống có bốn trụ đèn đường, bà trợt chân té. Lúc đó, cũng có mấy
người hấp tấp qua lại, họ quay đầu nhìn nhưng rồi bỏ đi luôn. Một người đàn ông
Á Đông, đã đi qua rồi, thấy vậy chạy trở lại đỡ bà đứng lên, lượm cái xắc da
mang chéo vào người bà, ân cần hỏi : “Bà có sao không ?”. Bà
bước thử vài bước, nói không sao, rồi kể rằng già rồi, đi thì được, chỉ có ngồi
xuống đứng lên mới là khó. Ông ta tỏ vẻ ái ngại, bước lại cập tay bà nói để dìu
bà về. Hai người đi như vậy một lúc, bỗng bà hỏi ông người Tàu hả, ông trả lời
rằng mình là người Việt Nam. Mắt bà sáng lên, bà nói bà có bà bạn năm nào cũng
đi du lịch Việt Nam vào dịp đầu năm, bả nói xứ ông đẹp lắm rẻ lắm, dân chúng
hiếu khách dễ thương…
Đến một đoạn đường
ngắn, bà cụ bỏ tay ông Việt Nam, bước một mình vừa đi vừa nói : “Tôi đi
được ông khỏi lo, tôi ở đường Colette gần đây, còn ông, ông ở đâu ? Ông
đó nói : "Tôi ở khu xa hơn, phía bên kia trường học, ngày nào cũng
đi và về bằng ngã này”. Bà cụ đi một đỗi nhìn lại thấy ông Việt Nam
còn đứng nhìn theo coi bà cụ có thật sự đi một mình được không ! Tối đó, bà kể
chuyện cho người con nghe, rồi sực nhớ ra, bà nói :“Chúa ơi ! Tao quên
nói cám ơn ông ta !”. Vậy là bà cụ bắt người con hôm sau ra lối đi tắt
chận hỏi từng người Á Đông để tìm ngưởi Việt Nam đã đỡ bà ở chỗ “khoảng trống
có bốn trụ đèn”, tìm để chỉ nói lời cám ơn mà bà đã quên nói hôm qua !”.
Kể xong, ông nắm tay
tôi siết nhẹ. Rồi ông nhìn tôi, mắt đầy thiện cảm, nói : “Cám ơn !”.
Tôi bước đi, lòng lâng
lâng hãnh diện, mặc dầu tôi biết rằng lời cám ơn đó không phải cho tôi mà là
cho chung hai chữ “Việt Nam”…
Tiểu Tử
_____________________
No comments:
Post a Comment