Monday, November 18, 2013

Ngày đầu tiên đi học

 Phm Thiên Th


“Ngày đu như thế đó, cô giáo như m hin, em bây gi c ng, cô giáo là cô tiên… ” - Tiếng hát ca nhng cô bé trong chương trình thiếu nhi đang hát v người thày đu tiên nhân k nim Ngày Nhà Giáo Vit Nam làm tôi bng nh đến ngày đu tiên đi hc ca mình, ch có điu khác mt chút là không phi ngày đu tiên vào mu giáo như cô bé trong bài hát mà là ngày đu tiên buc vào trường Cao Đng, ngày đu tiên bt đu cuc sng xa nhà, xa thành ph bin thân yêu ca mình.

Ông bà ni tôi là cán b tp kết ra Bc mang theo b tôi còn bé tí nên dù là dân Nu, cha tôi không h nói tiếng Bình Đnh mà li nói ging Bc vi âm sc ngt ngào ca Hà Ni. Và dĩ nhiên, sau 1975, ông bà ni tôi tr v sinh sng ti quê hương Bình Đinh ca mình. M tôi, cô gái x võ chân cht tht thà bng lt vào mt ông bà ni và tr thành dâu con ca ông bà, đa cháu ni là tôi chng hiu sao li không nói “ging Nu đc st” như m lai là ging nói ngt ngào ca cha mình dù trong khai sinh tôi là dân x Nu… Điu ngày k ra nghe chng như không dính dáng đến chuyn hc nhưng các bn c nghe ri s biết nha
Ông bà ni tôi là b đi, cha tôi là cán b đu ngành nên dĩ nhiên tôi ưu tiên nhiu trong vic thi vào đi hc, thế nhưng không hiu sao m tôi li ch chn cho tôi vào hc trung cp quân y ch không cho thi vào đi hc y dược, có l m tôi s tôi không thi đu ni vào đi hc y, vì anh Trung con chú Tâm gn nhà tôi, là hc sinh gii cp tnh mà thi không đu, tôi làm sao thi đu ni ch, nhưng mãi sau này tôi mi biết anh Trung không đu vào đi hc không phi vì anh hc không gii mà vì cái gì đó có liên quan đến lý lch my đi ca b m, gia đình anh. (Ba anh là sĩ quan ca chế đ Vit Nam Cng Hòa, đang còn trong tri ci to lúc anh đi thi đi hc).
Ông bà ni tôi thì rt đng ý vi la chn này ca m tôi vì ông bà cho là vào hc trong mt trường quân đi, cho dù là hc h dân s chăng na thì chc k lut cũng tt hơn, v li nghe chng như hc phí trường này thp hơn nhng trường khác. Đó là lý do tôi có mt ngôi trường này.
Tôi gp cô ln đu tiên khi đã nhp hc được hai tháng, có nghĩa cũng đ thi gian cho tôi l m nhn thy nhng điu tôi không mong đi đang din ra nơi ngôi trường tôi theo hc, dĩ nhiên không phi tt c các thày cô đu như thế, nhưng cái điu không nên có trong mi trường sư phm dù ch 10% cũng là quá nhiu hung h chi t l không mong mun đó li năm mươi / năm mươi như trong mt chn la ca trò chơi truyn hình.
Tôi được nghe mt s anh ch các khóa trước có hc vi cô nói v cô vi v thương yêu và ngưỡng m khiến tôi cũng ráng cu xin sao cho mình được vào lp ca cô (vì b môn tiếng Anh chuyên ngành ca trường tôi có ti 7 giáo viên ging dy nên không th chc chn là mình may mn vào lp có cô dy, li nghe nói cô ln tui nên cô không dy nhiu lp như các thày cô khác, và vì cô không cong lưng nên cũng khó lt qua nhiu cánh ca đ được phân cho nhiu lp, ch có điu nghe đâu cô dy gii nên còn tr được khoa).
Hôm đu tiên có gi tiếng Anh, tôi đi hc tht sm, vào lp ngi mà c lóng ngóng nhìn ra ca xem th thày mình là ai. Còn đúng năm phút là chuông reo vào lp thì cô xut hin, nghe nói cô ln tui nên khi thy mt người ph n đi chiếc mũ rng vành như mũ Mexico, kính đen và b váy màu nâu đm bước vào lp tôi c nghĩ chc không phi là cô (vì trong trí tưởng tượng ca tôi cô phi là mt cô giáo vi tà áo dài tha thướt, ch không phi “tây” như thế, cho dù là dy b môn ngoi ng chăng na), sau khi nghe cô gii thiu danh tánh và cách nói chuyn ca cô tôi có hơi tht vng vì hình như cô không hin và d thương như tôi nghĩ, lúc tan hc tôi đem điu này nói vi các ch cùng phòng Ký Túc Xá thì các ch cười nói: “Cô vy đó, hi đu ti ch cũng s chết khiếp, nhưng ch vài hôm là thy khác ngay, cô là người duy nht không có hành vi tiêu cc đi vi vic thi c ca hc trò, cô rt nghiêm, nhưng cô không phi là “dũng sĩ dit sinh viên” đâu mà lo, em c hc hành đàng hoàng; nhưng ch di dt mà quay cóp trong gi kim tra ca c, c nào cô cũng bt được và cô đui thng tay ra khi lp và bài đó đương nhiên cô không chm”.
Qu tht như li các ch nói, ch ngay trong bui hc th hai là c lp tôi đã thy cô như mt người m bao dung, mt người bn thân thiết, và là mt người thày đáng kính. Bây gi tôi đã tt nghip, đã hc liên thông, lên đi hc và đã có mt ch làm n đnh, nhưng tôi vn không bao gi quên được cô, quên được nhng bài hc mang đy tính nhân văn ca cô…
Cô đã không ch
dy nhng kiến thc phong phú liên quan đến y hc, cô còn cung cp nhng thông tin cp nht liên quan đến y dược hc mi nht mà cô đã đc được trong các tp chí liên quan đến ngành hc ca chúng tôi. Cô chia s nhng băn khoăn thao thc ca cô v hin trng dy và hc hin nay ca ngành giáo dc Vit Nam. Chia s nhng câu chuyn rt đi thường tht đau lòng và cm đng, nhng câu chuyn ca cô khiến lòng chúng tôi chùng xung trong cm thương vi nhng tình cm rt người gia cõi đi ô trc này.
Thnh thoảng cô li hi chuyn lch s VN, khi thy c lp chúng tôi như mt bn ng trước lch s ca đt nước mình, cô rt bun và cô gn như ging cho chúng tôi nghe v nhng thi kỳ hào hùng ca dân tc qua các thi đi Đinh, Lê, Lý Trn, và nht là cô rt t hào v người anh hùng Áo Vi C Đào Quang Trung ca đt võ Tây Sơn , người đã đánh tan hai vn quân Tàu Phù (nhà Thanh). Nh cô mà chúng tôi biết yêu hơn t quc mình, cô lên án gt gao nhng tiêu cc trong ngành sư phm, có nhiu lúc cô tâm s mà chúng tôi nghe mun khóc, khi cô nói: “Làm Bác Sĩ d, giết chết mt bnh nhân, làm Tướng d giết chết mt sư đoàn, nhưng làm Thày d, làm thày thiếu tư cách và phm cht s giết chết không biết bao nhiêu là thế hệ”.
Giáo dc là làm gương; Người thày là tm gương soi ri ca hc trò, gương m thì còn soi ri cho ai được na
Cô là người đo Công Giáo, thế nên cách thc ca cô không ging nhng người thày cô dy cùng trường, cô không ging đo, nhưng cô ch nói gn mt câu: “Tôi là người Công Giáo, khi tôi vào dy trường này, lý lch np cho nhà trường người ta dn tôi không được khai mình là Công Giáo, không cho tôi viết vào ch tôn giáo ch gì, c đ trng, ai muôn hiu sao thì hiu, tôi không đ ch Công Giáo theo đúng yêu cu nhưng tôi đ Đo Thiên Chúa. Vì tôi không th chi Chúa ca tôi. Tôi không th vì miếng cơm manh áo mà nói láo được”.
Đo ca tôi là Đo Tình Yêu. Thiên Chúa ca tôi là Thiên Chúa ca Tình Yêu, tôi sng bng tình yêu thương vi tt c mi người, k c k thù. Ngày xưa khi Chúa chết trên thp giá Chúa cu xin vi Chúa Cha là: “Xin Cha tha cho chúng vì chúng không biết vic chúng làm”, nhưng tôi thì s cu nguyn vi Chúa Cu Thế ca tôi là: “Ly Chúa, xin hãy tha cho chúng mc dù chúng biết vic chúng làm”. Và qu tht, tôi thy lm khi cô cũng có v bun khi nhc đến nhng chuyn tiêu cc trong ngành giáo dc, nhng tiến sĩ giy, nhng k sư gi, nhng bác sĩ dm, nhng bng cp ch có được bng mua bán, nhưng lúc nào cô cũng kết lun bng mt câu: “H không được giáo dc nhân bn, h không được hc thương yêu, h sng như thế ta nên ti nghip và tha th cho h, cu nguyn cho họ”.
Chúng tôi nói vi cô như thế khó lm, nhưng cô thường hay cười và nói đùa: “Không có vic chi khó, ch s mình không tin” - xí quên – “Ch s mình không đ kiên nhn mà thôi, cái gì cũng phi tp ch, c tp tha th và yêu thương. Cuc đi như chiếc gương soi, ta cười, nó cười, ta khóc nó khóc, ta tha th bao dung thì nó cũng bao dung vi ta, bi nhân vô thp tòan mà”.
Cũng nh cô nhc nh mà chung tôi biết yêu thương cha m mình nhiu hơn. Nhng dp 8/3 hay Mother’s Day, Father’s Day cô luôn đc cho chúng tôi nhng câu thơ như
Cái áo vá vai cái qun vá đáy
M
vi cha on lưng cày cy
Gi
t m hôi git nước mt cân bng
Thnh thang cô cũng hay nhc: “My nh COCC coi chng tui đó nha, hc hành cho đàng hòang ch đng có kiu cy thn thế, đng có chuyn xin đim vi tui à nha”. Chúng tôi biết tha COCC là gì nhưng cũng c gi b hi: “COCC là gì cô?”.
- Là Con Ông Cháu Cha, là Con Cháu Các C C, Cn Chiếu C Có Chi Các C Chu. Các c c chu ch cô thì không chu nên đng có lơ mơ mà xin đim cô đó nha.
Đc bit cô hay hi chúng tôi tnh nào vào đây hc, quê đâu, nht là khi có đa nào là dân Qui Nhơn, Bình Đnh, cô hay nói đùa “Tri quơi… x Nu mình đây há!”. Chúng tôi c tưởng cô là người Bình Đnh, ngay c trưởng khoa lâm sàng trường tôi cũng nhn đng hương vi cô, có khi cô nói ging Bc, ging Huế nhưng thường thì ging Nam Kỳ, hi ra mi biết cô có thi con gái Qui Nhơn, nhưng cô gc Bc Kỳ, tuy nhiên cô vn thường nói: “X Nu mình”.
Cô là người thày mà tôi thy tht tình yêu thương k t ngày bước vào đi hc, nh cô mà chúng tôi thy tin tưởng vào cuc đi hơn, bi sau khi phân tích và ch trích nhng sai trái ca xã hi, cô li luôn ch cho chúng tôi thy nhng con người tt, biết hy sinh cho cuc đi, nhng người chuyên tâm làm vic thin không h tư li, nhng gương sáng trong cuc đi và cô luôn kết lun: “Đi vn còn nhiu người tt các bn ! Hãy sng chân thành và hết mình vi cuc đi, đng bào gi đ cái xu đng hóa mình vi nó. Cô s nht là khi con người chúng ta mt cm thc v ti, cái gì cũng cho là điu đương nhiên, thế mi là xã hi, thế mi là cuc đi”.
Hàng năm, c đến ngày 20/11 tôi li nh cô vô cùng, tôi mun nghe vô cùng ging nói ca cô, ngay c khi cô gay gt mng chúng tôi, vì có bn đã di dt gi tm thip chúc mng cô trong đó có tin, mà li gi văn phòng khoa cho t trưởng b môn trao li. Cô không nói gì, cm tin vào lp và nói “Giá tr ca ngui thày ch đáng giá by nhiêu sao các bn? Các bn tr giá cô r quá thế, lên nhn li tin đóng góp vào tr giúp bão lt”.
Cô là thế đó, người thày yêu thương ca tôi là thế đó, nghe nói năm nay cô yếu và bnh nhiu, tôi thy bun và thương cô quá. Cô sng có mt mình trong căn nhà mênh mông ca b mẹ.
Chc phi thu xếp v thăm cô thôi, có nhiu chuyn bun trong cuc sng quá, chc phi v bên cô đ nghe cô an i, đ được ôm cô nhõng nho mi được: “Cô ơi… Con nh cô!”.


Phm Thiên Th  ____________________________
________________________________________

No comments:

Post a Comment