Tuesday, March 25, 2014

NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI

Cẩm Tú Cầu




Mong chờ mãi rồi cũng đến ngày ra phi trường lên máy bay đi  Hoa Kỳ.  Điều mà anh háo hức gần cả năm nay, anh đi thăm ông anh, bà chị đã già không thể nào về Việt Nam được nữa.  Trưa chủ nhật tại phi trường Pleiku ồn ào náo nhiệt, người đi máy bay rất đông, tiếng người nói, tiếng kéo hành lý ồn ào, người đi tiễn cũng rất đông, rất náo nhiệt, trong niềm ngóng trông  đã lâu, giờ mới toại nguyện, anh loay hoay làm thủ tục rồi cân hành lí, phút chốc anh đã lên phòng cách li, anh đi, tôi và các con cháu  ai cũng vui mừng, trông cho anh đến nơi,  đến chốn bình an, rồi một tháng qua mau chóng lại trở về, anh vui lắm nụ cười không tắc trên môi, đôi mắt sáng ngời, nét mặt rạng rỡ, những cánh tay dơ lên chào tạm biệt.
  Lần này anh đi chủ yếu là thăm người anh và chị dâu mà hơn mười năm qua vì đau yếu bệnh tật không về thăm quê hương được, nỗi nhớ quê hương  tha thiết của hai người, sẽ vơi đi phần nào khi có sự hiện diện của anh,  anh mang hơi ấm, anh mang lớp bụi mong manh của quê hương đến để sưởi ấm đôi trái tim xa xứ, mà chỉ còn đợi ngày lên đường về cuối chân trời. Luôn tiện có  họp khoá, cái khoá mà anh học thời sinh viên cách đây đã 50 năm, anh đến để tham dự, anh mang theo bao nhiêu niềm vui,  niềm nôn nao sẽ gặp lại nhiều bạn bè ngày xưa.
  Hành trinh của anh đi từ Pleiku, đến Đà Nẳng rồi qua sân bay Incheon ở lại gần tám tiếng đồng hồ, anh được hãng máy bay cho xe chở đi dạo quanh thủ đô của Hàn Quốc. Anh cũng nhiều lần mơ về đất nước này, nơi mà được mênh danh là xứ sở kim chi.
Mười hai giờ khuya lên máy bay, anh cố gắng ngủ vì năm giờ hai mươi sáng mới đến sân bay Incheon, nhưng mới ba giờ anh đã trở dậy thao thức đợi chờ, cảm giác khoắc khoải lâng lâng, khi đến một đất nước mới mẻ, làm cho con tim anh rạo rực  khó tả. Rồi máy bay rung lên, rồi từ từ đáp xuống mặt đất, lúc này bên ngoài cảnh vật còn ngủ trong màn sương đêm, còn nhập nhòa chưa rõ hư thực. Rồi bầu trời sáng dần. Đập vào  mắt anh đầu tiên  là sân bay Incheon, nó hiện đại, tân kì, đẹp và tân tiến vô cùng. Sân bay Incheon cách Seoul bốn mươi ba phút xe chạy. Anh đi loanh quoanh ở tầng ba đến 7 giờ mới có người phục vụ, mới xuống tầng một làm thủ tục. Anh bắt đầu nhuốm cái lạnh đông về của xứ Hàn khi ra ngoài để lên xe đi thăm quan.

Seoul ( ảnh trên NET)

Đây rồi Seoul với những đường phố rộng thênh thang, những tháp truyền hình, những chung cư,  những siêu thị, những tòa nhà chọc trời, xe điện ngầm  v...v.. thành phố có con sông Hàn chảy qua, xanh mướt với hai lăm cây cầu duyên dáng soi mình xuống đáy sông, cầu rất hiện đại, đủ dáng dấp khác nhau, rất đẹp và tân kỳ, trên sông có nhiều du thuyền trạng bị rất lộng lẫy, để chở du khách ngắm hoàng hôn về trên phố lúc chiều hôm, để nhìn bầu trời đầy ắp sao khuya lấp lánh, nhất là những đêm trằng đầy. Xe chạy dọc theo bờ sông, anh vọng nghe như thoảng đâu đây có tiếng sóng vỗ êm ái phát ra từ hai bên bờ kè bằng đá hoa cương, do những con thuyền xuôi ngược.
  Seoul gần như một thung lũng, xung quanh có núi đá thấp, bây giờ là mùa đông nhưng nhiệt độ 12 độ nên không có tuyết phủ  dày đặc trắng xóa, chỉ có sương mù và mưa lất phất, nếu là mùa xuân anh nghe nói có rất nhiều hoa tím hồng rất thơ mộng, hoa vàng rất rực rỡ  kiêu sa, Seoul còn có nhiều cố cung nơi ngự trị của các ông hoàng, bà chúa phong kiến ngày xưa, dấu vết kiến trúc đều ảnh hưởng Trung Hoa. Xe chở anh đi loanh quanh, thỉnh thoảng dừng lại để chụp hình những thắng cảnh, hai bên đường phố người ta trồng nhiều cây màu vàng rất đẹp, rồi vào nhà hàng đường phố ăn món đặc sản Hàn Quốc bulgogi là loại thịt bò, và thịt lợn nướng cuốn lại rất ngon chỉ ăn 11000 won là no nê thoải mái.
  Thời gian qua mau mãi ngắm Seoul mà đã sắp đến giờ về phi trường rồi nhanh quá, lúc ở nhà anh cứ nghĩ không biết ở lại Seoul  tám tiếng đồng hồ sẽ làm gì cho hết, giờ đây sao thấy thời gian qua rất mau, chưa kịp thấm tình nồng đậm với Seoul đã chia xa, thật bùi ngùi lưu luyến, không biết bao giờ mới có dịp ghé lại nơi này, nếu không có một cơ duyên. Lần đi này anh cảm thấy nơi nào cũng làm anh quyến luyến, cũng vấn vương, vì anh nghĩ đây là chuyến đi du lịch cuối đời, sau này có còn dịp nào nữa không? Khi mà tuổi anh đã trên bảy mươi, sức khỏe sẽ không cho phép anh đi. Tuy mới gặp Seoul lần đầu và có thể là lần cuối nhưng trong lòng anh dâng lên bao tình cảm gần gủi thân thương như đã gắn bó với nhau từ kiếp nào vời vợi, xa xăm. Chia tay Seoul anh mang trong lòng nhiều cảm xúc., luyến tiếc, bâng khuâng....
  Có một điều mà anh tiếc nuối trong lòng vì câu nói của một ai đó "Đến Hàn Quốc mà không đến đảo Cheju là chưa đến Hàn Quốc ", thời gian hạn hẹp của anh thế này làm sao, thôi đành hẹn cùng Cheju, hòn đảo xinh đẹp trong một dịp may mắn khác. Khi ngồi trên máy bay anh cũng kịp được nhìn Cheju ẩn ẩn hiện hiện trong sương mù. Trên đường bay về Hoa Kỳ anh cố ngoái nhìn Cheju một lần nữa, Cheju đang chìm khất trong màn sương mờ đục, đẹp vô cùng, những thảm hoa cải vàng, hoa hồng tím mờ mờ. Chỉ được nhìn từ xa, rất xa nhưng mà lòng anh đã thấy thổn thức đắm say, anh tự nhủ lòng thế nào anh cũng đến thăm Cheju, một mùa xuân gần đây thôi, khi ấy chắc chắn sẽ cùng có người bạn đời đã gắn bó cùng anh gần năm mươi  năm qua. Tám tiếng đồng hồ được dạo quanh Seoul Hàn Quốc, lòng anh thấy những gì mà đất nước này có được trên toàn mọi phương diện thật không hổ danh là một trong những con Rồng của  Á Châu
  Ngồi trên máy bay  anh thầm nghĩ, đi lần nầy anh không đến bảo tàng Field, bảo tàng lớn nhất Chicago, nơi ấy anh đã đến một lần mà nhớ mãi, nhớ mãi, ngoái cổng vào có mái vòm và có hệ thống sưởi nếu trời nhiều tuyết, bình thường vào cổng 10USD, nhưng hôm anh đi gặp thời điểm miển phí. Nhìn quanh anh có cảm giác nó rộng lớn mênh mông vô tận. Bước vào cửa anh đã thấy ngay bộ xương khủng long hoàn thiện nhất thế giới, được công bố vào 17/5/2000, ngoài phần triển lãm mẫu vật Field còn tái dựng các cuộc sống cư dân, là người thổ dân Da Đỏ. Bảo tàng tái hiện đầy đủ cuộc sống săn bắn, trang phục của họ, thật sống động, thật huy hoàng, nhìn họ lòng anh dậy lên một mối cảm xúc không nói lên lời. Bên ngoài bảo tàng còn có chiếu phim 3D, các em nhỏ rất thích. Nhìn quanh Chicago có thể nói là  điểm đến để du lịch, rất lý tưởng vì  nhiều nơi rất hấp dẫn
  Còn một điểm nữa anh không đến là New York nơi ấy anh đến rồi, nơi có kinh đô ánh sáng, có tượng nữ thần Tự Do, tượng rất vĩ đại, nằm ngay tại cửa biển của thành phố New York, đứng dưới chân của tượng, anh nhìn lên, anh choáng ngợp và thấy mình nhỏ bé vô cùng, cánh tay của nữ thần cầm cây đuốt, như để soi đường cho tất cả nhân loại chúng sinh, nét mặt phúc hậu vô tư nhìn xa xa ngoài biển khơi muôn trùng
  Còn một nơi nữa anh có muốn đến cũng không còn để mà đến, tòa tháp đôi, tòa nhà cao nhất nước Mỹ, tòa nhà đã bị bọn khủng bố tàn phá vào ngày 11/9/2001, làm cho tòa tháp sụp đổ gieo bao đau thương tang tóc cho nhiều gia đình và  hơn 3000 người bỏ mạng, một số bị thương.  Hôm ấy không có mặt anh tại New York và trước đó một tuần anh đã đến nhưng không lên đến tầng 110, giờ đây nghĩ lại anh rất tiếc, anh thơ thẩn ở dưới ngắm nó cao ngất trời, anh mới lên đến tầng 32 mà anh nhìn xuống đã thấy ngợp, chóng mặt, trên cao nhìn xuống, giòng sông Hudson như một giải lụa xanh, Quận tài chánh, sân vận động Yankee......cầu George Washington v...v.. và điều đặc biệt là anh thấy mình rất gần với bầu trời xanh thẳm. Lúc tòa tháp sụp đổ không có anh chứng kiến, nhưng qua báo chí, qua lời kể anh vẫn thấy nhói lòng và thương xót cho những người, những gia đình đã hứng chịu tai nạn khủng khiếp
Anh cũng đã đến Ngũ đại hồ ở Michigan, hôm ấy là mùa đông mà trời lại mưa, nước năm hồ đều đóng băng, rất tiếc anh không được  nhìn  các hồ  nước xanh thăm thẳm như nước biển
  Miền Đông bắc anh đi hơn mười địa danh, vùng nam Cali anh đi gần hết, anh đã đến Lasvegas nơi mà  để nghĩ dưỡng vui chơi, nơi được mệnh danh là " thủ đô giải trí của thế giới  " nhưng anh đến để cho biết và nhìn ngắm mà thôi, anh rất nghèo nhưng được may mắn và có nhiều bạn thương yêu, anh  có dịp đi nhiều vì được các bạn mời đến chơi, thăm những danh lam thắng cảnh nơi các bạn  anh đang  ở. Chuyến đi lần này hứa hẹn sẽ tái ngộ cùng Lavegas lần nữa, vì đi thăm một người bạn bị đau
 Cách đây mười hai năm anh đã đi gần hai mươi nơi chốn thắng cảnh  của Hoa Kỳ, lúc ấy anh được đón niên kỉ mới, đón chào thế kỉ 21 .Anh đã gặp lại những người bạn ngày xưa, cùng chung mái trường, thời thơ ấu cũng có, mà  lớn lên chung mái trường Võ Bị Đà Lạt thân thương cũng có, những cái nắm tay ngày ấy như còn đọng lại trong anh hơi ấm đâu đây rất gần, rất gần, những cái ôm siết chặc như sợ sẽ lìa xa mãi mãi đã dậy lên trong lòng  anh bao nỗi xúc động miên man không nói nên lời .  Chợt kí ức ùa về, những tháng năm ở Đà Lạt sương mù giăng kín, tình bằng hữu có nhau, cuộc đời sinh viên hai năm ở Đà Lạt biết bao là kỉ niệm in dấu trong tâm tư anh  Anh nhớ có lần, hôm ấy là sáng chủ nhật, trời nắng đẹp và sương mù giăng giăng khắp lối, anh cùng các bạn xuống phố, anh đã bắt gặp một ánh mắt mà anh nhen nhúm bao yêu thương, nhưng rồi chợt tắt lịm, vì ánh mắt ấy đã hướng về người bạn kế bên, từ buổi ấy  lòng anh cứ lưu luyến, cứ  bâng khuâng, bâng khuâng mãi, anh nhớ đến những hàng thông im sững đứng trong mưa trên ngọn đồi xa thẳm, Đà Lạt đẹp, để lại lòng anh bao kỉ niệm khó quên. Anh đã bồi hồi xúc động khi nghe chuyện tình của một anh  khóa đàn anh và cô nữ sinh Đà Lạt kết quả không thành, quá đau khổ, người con gái đã trầm mình xuống đáy hồ Xuân Hương. Anh nhớ những sáng chủ nhật anh được ra phố chơi, những con đường thơ mộng, đầy ắp sương mù. còn nửa và còn biết bao kỉ niệm trong những ngày tháng bên nhau. Hai năm gắn bó gần gủi cùng nhau biết bao là tình cảm, là nỗi quyến luyến chân thành, rồi ra trường mỗi đứa một phương trời thỉnh thoảng có dịp mới gặp được nhau, chưa cạn lời đã lo làm nhiệm vụ, đã nói lời chia xa
  Sắp đến đây sẽ có kì họp mặt sinh nhật của khóa kỉ niệm 50 năm ngày ra trường và 52 năm, ngày gặp gỡ đầu tiên của những chàng trai tuổi mới lớn, mang nhiều hoa mộng trong cuộc đời ngày ấy. Sẽ có biết bao điều tâm sự hàn huyên, sẽ có biết bao nỗi mừng vui, nỗi rưng rưng đầy xúc động in sâu vào tâm tưởng, những cái bắt tay, những vòng ôm nóng ấm, thiết tha, sẽ hứa hẹn một buổi gặp nhau mang nhiều, nhiều niềm thương cảm đến bất ngờ, đến rơi lệ, đến lay động trái tim,  ai cũng cùng mang trong tâm tư, một nỗi khát khao, trông chờ, chia tay lần này biết có còn được  thấy nhau nữa không? Vì tuổi đời đã trên bảy mươi  Hẹn ngày gặp mặt.....Chắc vui và cảm động lắm.....lắm. những mối cảm xúc không thể nào diễn tả bằng lời...những niềm vui sâu lắng qua từng trái tim....

Cẩm Tú Cầu. 

___________________________________________________

No comments:

Post a Comment