Tuesday, September 2, 2025

𝐁𝐚̣𝐧 𝐜𝐨́ 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐧𝐠𝐡𝐢̃...

Công Minh Vlog

𝐁𝐚̣𝐧 𝐜𝐨́ 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐧𝐠𝐡𝐢... 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐨̛𝐧 𝐛𝐞̣̂𝐧𝐡 𝐛𝐚̂́𝐭 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐭𝐡𝐨̂𝐢, 𝐭𝐚̂́𝐭 𝐜𝐚̉ 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐠𝐢̀ 𝐭𝐚 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐭𝐮̛̣ 𝐡𝐚̀𝐨 𝐡𝐨̂𝐦 𝐧𝐚𝐲 - 𝐭𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐛𝐚̣𝐜, 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐯𝐢𝐞̣̂𝐜, 𝐝𝐚𝐧𝐡 𝐯𝐨̣𝐧𝐠 - 𝐛𝐨̂̃𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐨̛̉ 𝐧𝐞̂𝐧 𝐯𝐨̂ 𝐧𝐠𝐡𝐢̃𝐚?

Ở bệnh viện Chợ Rẫy, tôi đã tận mắt chứng kiến sự vô thường ấy. Một người con gái đẩy mẹ mình trên chiếc xe lăn lao vào phòng cấp cứu. Bà mẹ đã ra đi, đôi chân cọ xuống nền nhựa lạnh lẽo, vô hồn. 

Người con ấy vừa khóc nấc, vừa run rẩy kêu gào: “𝐁𝐚́𝐜 𝐬𝐢̃ 𝐨̛𝐢, 𝐜𝐮̛́𝐮 𝐦𝐞̣ 𝐜𝐨𝐧 𝐯𝐨̛́𝐢!” Cảnh tượng ấy như một nhát dao cứa vào tim tôi, ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Nó nhắc tôi rằng đời người mỏng manh biết bao, chỉ trong khoảnh khắc hạnh phúc có thể biến thành mất mát vĩnh viễn.

Trên vỉa hè gần cổng chính bệnh viện, mỗi sáng có một hàng dài bệnh nhân và thân nhân kiên nhẫn chờ nhận những suất cơm từ thiện. Mỗi hộp cơm giản dị, đôi khi chỉ có vài miếng thịt, ít canh rau, nhưng lại là cả 𝐧𝐢𝐞̂̀𝐦 𝐚𝐧 𝐮̉𝐢 𝐥𝐨̛́𝐧 𝐥𝐚𝐨 cho những người đang vật lộn với bệnh tật và nỗi lo từng ngày.

Tôi cũng từng nhìn thấy một người cha quê Miền Trung, áo bạc màu, ngồi ôm hộp cơm mà lòng quặn thắt vì con trai đang nằm phòng hồi sức. Một người mẹ gầy gò từ Miền Tây, vừa nhận suất cơm vừa lén lau đi nước mắt, bởi bà chẳng nhớ nổi lần cuối cùng mình ăn ngon miệng là khi nào. Và còn biết bao ánh mắt khác- mệt mỏi, lo âu nhưng vẫn le lói niềm tin- tất cả gom lại thành bức tranh chân thực nhất về sự mong manh của kiếp người.

Cuộc sống thật ngắn ngủi và vô thường. Hôm nay ta còn khoẻ mạnh, mai đã có thể nằm bất động trên giường bệnh. Hôm nay ta còn ngồi cùng nhau, mai biết đâu sẽ chỉ còn một người lặng lẽ chờ trước cửa phòng cấp cứu.

Vậy nên, nếu còn có thể, 𝐡𝐚̃𝐲 𝐲𝐞̂𝐮 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐡𝐨̛𝐧, 𝐭𝐡𝐚 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐡𝐨̛𝐧, 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐮̛̉ 𝐭𝐞̂́ 𝐡𝐨̛𝐧. Đừng đợi đến khi biến cố ập đến mới tiếc nuối vì đã không kịp nói lời quan tâm, không kịp dành một cái ôm, hay một bữa cơm đạm bạc nhưng ấm lòng cho những người thương.

Có lẽ …khi rời khỏi cánh cổng bệnh viện, mỗi người chúng ta sẽ không như trước nữa. Bởi ta đã thấy quá rõ sự ngắn ngủi của kiếp người, và càng hiểu hơn rằng 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐮̛̉ 𝐭𝐞̂́, 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐲𝐞̂𝐮 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 là điều duy nhất đáng để lại.

Và giữa bệnh viện đông đúc, tôi chợt nhận ra thêm:

Thứ quý giá nhất không phải là tiền bạc, mà là 𝐭𝐢̀𝐧𝐡 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢.

Thứ đáng sợ nhất không phải là cái chết, mà là 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐦𝐚̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐤𝐢̣𝐩 𝐲𝐞̂𝐮 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠.

Và bạn đã bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng khiến mình thấm thía về sự vô thường của cuộc sống hay chưa? Hãy chia sẻ để cùng nhắc nhau sống tốt hơn, yêu thương nhau nhiều hơn.

Nếu bạn đọc đến những dòng này, xin hãy dành một phút nghĩ về cha mẹ, vợ chồng, con cái, hay bất kỳ ai bên cạnh mình… đừng ngại nhắn cho họ một câu “con thương mẹ”, “anh thương em” hay “cảm ơn vì đã luôn bên tôi”.

Vì biết đâu, chỉ cần một ngày vô thường ập đến… tất cả những gì ta còn lại chỉ là một sự 𝐭𝐢𝐞̂́𝐜 𝐧𝐮𝐨̂́𝐢 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐧 𝐦𝐚̀𝐧𝐠. (Nếu ngại nhắn trực tiếp cho họ hãy nhắc tên họ hoặc bình luận lời yêu thương vào bài viết này).

Công Minh Vlog

 ______________________

No comments:

Post a Comment