Wednesday, April 28, 2021

Nhật ký Cali: Nỗi Buồn Tháng Tư

 Phạm Thiên Thu 

 


Anh thương nhớ,
Tháng tư năm nay đã khởi sự đến với em bằng một loạt chuyện không vui vẻ chút xíu nào, khiến em muốn điên cả đầu vì không biết chuyện gì đang xảy ra với mình . . . Bắt đầu là chuyện không nhận được điện thoại của anh theo như thông lệ, đã vậy khi em ráng dẹp bỏ chút dỗi hờn rất ư là trẻ con trong tâm hồn một bà già của mình để gọi cho anh thì lại càng hốt hoảng hơn khi tiếng chuông điện thoại như đang rơi vào một khoảng không đáng sợ, và sự im lặng ấy đã khiến em càng thêm bồn chồn lo lắng, đầu óc dường như mụ mị đi, không thể suy nghĩ cho ra được điều gì, người thì không khác nào đang ngồi trên đống lửa, và dĩ nhiên chẳng làm được việc gì cho ra hồn...

Em cũng không biết phải gọi cho ai, liên lạc với ai để biết tin tức của anh, dù biết chắc chắn là tin sẽ không có gì vui, và cho dẫu có lo lắng cũng chẳng thể nào thay đổi được điều gì, nhưng dù có xấu đến đâu thì cũng phải biết, và cho dù biết có gọi anh B. để hỏi thăm, chắc cũng không biết được gì hơn, nhưng dẫu sao, có người để chia sẻ nỗi lo âu với mình còn hơn phải chịu đựng một mình. Vì cho dù có nam tính đến đâu, như mọi người vẫn nghĩ như vậy về em, cuối cùng em đã phải bật khóc vì quá lo lắng, bởi dẫu sao em cũng chỉ là đàn bà, phải thế không anh ?

Anh thương yêu,

Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn không biết được tin anh như thế nào, em cũng có đôi lúc dại dột nghĩ rằng anh đã từ bỏ cuộc rong chơi trên trần thế này, và anh đã vội vàng ra đi đến nỗi không kịp nói lời từ biệt với em… Và cho dù em biết nếu điều này xảy ra thì đó cũng là lẽ thường tình của thân phận con người ở vào lứa tuổi của chúng mình, nhất là khi anh đã phải trải qua thời gian dài trong lao tù cộng sản, giống như bao nhiêu người Trai Đất Việt của quê hương Miền Nam Việt Nam, và em đã chợt nghĩ đến câu thơ của ai đó, được Phạm Duy phổ nhạc, mà em đã có lần nghe được :

“Sống đã chẳng cùng, chết sao hay
Người ở đâu, người ở đâu
Lòng không như mặt mà lòng lệ tràn đầy . . .”

Và dĩ nhiên đó là điều em không hề mong muốn, nhưng thật ra trong cuộc đời của tất cả chúng ta, có ai lại muốn những điều không may, không tốt đẹp đến với mình đâu, nhưng rất nhiều khi những điều đó đã xảy đến cho dù mình không hề mong muốn, và đâu phải cứ những gì mình không muốn thì cũng sẽ không xảy ra. . . Giống như chuyện chúng mình đã xảy ra một lần, cách đây hơn bốn mươi lăm năm xưa . .. Khi anh lặng lẽ rời bỏ em không một lời giã từ, anh đã buông tay mà không có chút tín hiệu nào cho em biết, anh đã : “Bỏ mặc tay buồn không bàn tay” như một câu hát của TCS, và bàn tay bơ vơ của em đã phải bước xuống cuộc đời với những bước chân lạc lõng, và dĩ nhiên cho dù em không “Đổ Vạ” cho anh chăng nữa thì rõ ràng như hai với hai là bốn rằng cuộc đời em cũng đã nát tan, với muôn vàn cay đắng và không hề giống như lòng mình mong muốn chút xíu nào.

Thật ra, nếu có anh thì cuộc đời với những đổi thay quá nghiệt ngã, cũng như quá xa lạ so với những gì em từng có, từng được hưởng từ bàn tay bao dung và bảo bọc của ba mẹ, thì chắc cái gánh đời trên vai em cũng không nhẹ nhàng gì trong xã hội mới đó, nhưng ít ra cái gánh đó cũng không đến nỗi quá nặng nề nếu có bàn tay anh đưa dẫn, và dĩ nhiên em sẽ còn có được những phút giây bình an khi có anh kề bên cùng chia sẻ, và chắc chắn những giọt lệ trong mắt em cũng đã không phải âm thầm rơi xuống lặng lẽ trong đêm, những giòng nước mắt sẽ không đơn độc giá lạnh trên má trên môi, sẽ không phải âm thầm khô, rồi lại âm thầm ướt chồng chất lên thành vết hằn cuộc đời trên khuôn mặt cô bé ngày nào của anh . . .

Anh thương yêu,

Có nói gì đi nữa thì cũng không làm sao níu lại thời gian đã mất, có tiếc nuối bao nhiêu thì cũng đã muộn màng, không ai có thể lấy lại được thời gian, một thứ mà Thương Đế đã trao ban cho con người tưởng chừng như miễn phí, mà nào đâu có miễn phí chút xíu nào phải không anh? Bởi dường như chúng ta đã phải đánh đổi rất nhiều, kể cả mạng sống. . . Thế nhưng, có vẻ đa số chúng ta không hề sống với những hạnh phúc mà mình đang có, chúng ta đã hình như chỉ luôn đi tìm những gì đã lỡ tay để vuột mất, luôn bới tìm những kỷ niệm để sống với quá khứ, với những hoài niệm, những tiếc nuối của một thời trẻ dại, một thời chưa biết hay nói đúng hơn là đã không để những toan tính, những giả trá xen vào những nghĩ suy, cũng như hành động của mình … Và em cũng không khác gì với mọi người, em đã chỉ sống với những kỷ niệm ít ỏi của tình đôi ta. Có khác chăng em đã không hề oán trách cuộc đời, oán trách Thương Đế, hay oán trách anh . . . Em chỉ thấy buồn và ngậm ngùi cho thận phận mỏng dòn, yếu đuối của chính mình mà thôi. Và cũng chính vì lẽ đó mà em yêu vô cùng một bài hát, nghe ra quá đỗi ngậm ngùi, và thấm đẫm nỗi buồn trong từng con chữ của TCS viết cho mọi người, viết cho cuộc đời mà em thấy dường như ông ấy viết cho riêng em, viết cho cuộc tình của chúng mình . . .Từng câu chữ nghe mà thấm đẫm nỗi buồn :

“Bỏ mặc căn nhà, bỏ mặc tôi. Bỏ mặc nơi đây, bỏ mặc người.. .”

Quả là anh đã bỏ mặc em với những tháng ngày yêu thương cũ từ sau lần gặp cuối cùng của chúng mình ở bờ biển Vũng Tầu, trong Tháng Tư Đầy Biến Động đó, những ngày tháng hấp hối của Miền Nam Thân Yêu của tất cả chúng ta... Và anh cũng đã giống như câu hát:

“Bỏ trăm năm sau ngàn năm nữa. Bỏ mặc tôi là tôi là ai?”

Anh đã ra đi không một lời từ biệt, không một lời trối trăn, và anh đã để lại trong lòng em nỗi khắc khoải nhớ nhung trùng trùng trong lòng đến hơn bốn mươi năm sau . . . Và cứ mỗi lần chợt nhớ đến, lại thấy cộng thêm vào đó chút tủi thân, thêm chút mủi lòng cho thân phận riêng mình. Có lẽ không cần nói, anh cũng đã biết tại sao em tủi thân, phải không ? Bởi nếu anh là một cô bé chưa bước qua ngưỡng cửa của tuổi hai mươi, khi yêu một người nào đó với tất cả tấm lòng trong trắng, yêu không hề có chút toan tính thiệt hơn, yêu với tất cả niềm tin tưởng gần như tuyệt đối vào người mình yêu, bỗng một hôm tỉnh thức với nỗi đơn độc, bơ vơ và lo lắng tột cùng khi chợt nhận ra rằng mình đã vĩnh viễn không chỉ mất mà còn sẽ không biết được tin tức gì của người mình yêu thương. . . Cộng thêm vào đó là sự đổi thay bất ngờ của một Đất Nước, nơi mình đã từng được sinh ra, được trải qua những ngày ấu thơ êm đềm, một thời thiếu nữ đầy ắp những mộng tưởng bỗng dưng một cơn sóng dữ tràn vào và cuốn trôi tất cả . . .

Cơn sóng kinh mang đó đã làm thay đổi đến chóng mặt tất cả những gì thân quen, mọi sự đã thoáng chốc quay ngoắt 180 độ, sự ngoảnh mặt hoàn toàn của cả một đất nước đã từng quen thuộc khiến không chỉ riêng em mà nhiều người đã không thể chấp nhận được . . . Sự đổi thay đến ngay từ tên gọi những con đường cho đến nếp sống . . . Và tệ hại nhất vẫn là sự đổi thay ngay trong tình người, những người hàng xóm mới hôm qua đang còn thân thiết bỗng hôm nay xuất hiện những con người với chiếc băng màu máu trên cánh tay đã khiến sự nghi kỵ phủ trùm trên từng khuôn mặt . . . Thậm chí ngay cả nơi những người bạn học mới ngày hôm qua còn đang cười nói với nhau, mới vừa cùng chia nhau những ly chè, tô phở, vậy mà hôm nay đã trở nên lạ xa ngay nơi giảng đường lớp học. . .

Những bài tình ca lãng mạn của một thời thiếu nữ ngày nào đã phải câm nín trên môi miệng để thay vào đó những lời hát mang tính căm thù : “ giải phóng Miền Nam chúng ta cùng quyết tiến bước, diệt đế quốc mỹ, phá tan bè lũ bán nước, ôi xương tan máu rơi, lòng hận thù ngút trời . . .” Miệng phải hát mà lòng nghe đắng cay đến nhỏ máu, bởi những người yêu nước bỗng trở thành tội đồ bán nước. Cha mẹ mình, người mình yêu bỗng trở thành “Ngụy”, và quả thật trong đó có một câu hát đã trở thành một phần tâm trạng của em, bởi nó đã dấy lên trong lòng em, cô bé ngây thơ ngày nào của anh một “Lòng hận Thù Ngút Trời . ..” cho dẫu từ xưa cho đến tận phút giây đó em chưa hề biết nuôi trong lòng mình một chút xíu hờn oán nào đối với ai . . . Và cũng bởi từ lúc lòng oán thù dấy lên trong em, cũng như màu tang trắng từ đó phủ chụp trên đời mình, anh cũng biết là màu trắng xóa của tuyết trên miền Nam Cực, hòa cùng với ánh mắt trời đã làm con người ta bị mù lòa, và máu trang trắng của ngày Big Minh kêu gọi buông súng cũng đã làm mù đôi mắt của em, và em đã bước xuống cuộc đời như thế đó, và em cũng thấy tự dưng vô cùng tủi cho phận mình vì anh đã để em mang tâm trạng bị bỏ rơi như câu hát :
“ Bỏ mặc tôi là tôi là ai” . Cái tâm trạng cô đơn và hoảng loạn vì bị bỏ rơi đã khiến em trong hơn bốn mươi năm qua không giây phút nào không nhớ đến anh, và không bao giờ hết thắc mắc tự hỏi mình “Tại Sao” anh lại đối xử tàn nhẫn với em như thế . .. Đã nhiều lúc em nghĩ, có lẽ em chỉ là một phần của “ Giờ Ra Chơi” trong cuộc đời anh . . . Chắc anh không quên, những đứa học trò chúng mình có đủ thứ trò chơi trong khoảng 15- 20 phút giữa giờ học để tha hồ ăn quà vặt hay chơi đùa mọi thứ trò trẻ con với nhau, nhưng khi kẻng vào lớp là phải vứt bỏ lại tất cả để vào lớp với bổn phận của người học trò . .. Và anh đã phải vào lớp với những bổn phận của anh, và giờ ra chơi, là em dù không muốn chăng nữa thì cũng bị vứt bỏ lại bên ngoài cửa lớp, phải thế không anh? Tuy nhiên, em chỉ thấy lạ một điều cho dù nghĩ anh tàn nhẫn, hay nghĩ mình chỉ là “Giờ Ra Chơi”, nhưng chưa bao giờ em hết nhớ thương anh, cho dù đời em đã phải trải qua không biết bao nhiêu đau khổ, những đứa con em, vì là “Nguyễn Phước Tộc” nên chỉ mang theo họ của giòng tộc của người cha chứ không hề được ghép họ của cả cha và mẹ, như một hình thức nhận diện tình yêu thương thắm thiết của hai đấng sinh thành, giống như những đứa con của bạn bè em, ví dụ như “Trần Nguyễn...” hay “ Huỳnh Trương...” như những đứa con anh, và tệ hơn nữa là em đã phải đơn độc và cô đơn khi đối mặt với tất cả những khó khăn lần đầu tiên gặp phải trong đời mà không có được một chút cảm thông hay chia sẻ cùng với ai như hầu hết mọi người phụ nữ của Miền Nam, sau tháng tư tăm tối ấy.

Anh thương yêu,

Cũng may là sau hơn bốn mươi lăm năm em lại tìm được anh, nhưng thật ra vẫn chỉ là trùng trùng xa cách, tất cả cũng chỉ là chút hoài niệm nhớ nhung những tháng ngày yêu dấu cũ. . . Cũng may, chúng mình đang được sống trong thời đại của những phát triển kỹ thuật nên khoảng cách xa xôi cũng được kéo lại gần gũi qua giọng nói tiếng cười tưởng như đang ở đâu đó cạnh mình, thế nên khi không nghe được giọng nói thân yêu của anh em đã lo lắng như thế nào, em lại hốt hoảng như lại một lần nữa lạc mất anh trong đời. Em sợ một lần nữa lại bị :
“ Bỏ xa xôi yêu và gần gũi, bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui” Cho dù cuộc vui của chúng mình hôm nay chỉ là những giòng email ngắn ngủi, hay vài mươi phút nói chuyện không đầu đuôi của chúng mình qua điện thoại, và điều em sợ nhất vẫn là :” Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé, bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi”. Thế nên em vẫn mong là anh sẽ không bao giờ bỏ em lần nữa, cho dù cuộc đời luôn là vô thường, luôn là những bất trắc không thể đoán biết trước, nhưng em vẫn mong dù không cùng sống, và dù là khoảng cách tuổi tác chúng mình cũng khá xa nhau nhưng em vẫn mong chúng mình sẽ cùng được nắm tay nhau trên chuyến tầu cuối cùng đi về một cõi đời không ưu phiền vì có những cách ngăn trắc trở. Anh có muốn như thế không anh?!

Phạm Thiên Thu

___________________

No comments:

Post a Comment